Buông tay nhé anh!

Sẽ đến một lúc nào đó tình yêu là một trong hai hoặc cả hai biết tỉnh táo để bỏ đi. Để tránh đau đớn cho mình và cũng là tránh tổn thương cho người còn lại

Và cứ thế anh với em bình thản nói xa nhau. Anh thoáng cười buồn còn mắt em không hề ướt nước. Cái ôm cuối cùng dành cho nhau với danh nghĩa “người thương” vẫn ngọt ngào như thuở trước. Vì ai cũng cam tâm khi rẽ nửa ngã đường.
Chọn dấu chấm hết cũng đồng nghĩa với chọn lấy bắt đầu. Sau những nhớ thương vùng vằng nhạt dần màu theo chiều gió thổi, anh và em, chúng ta đều rất hiểu, có giữ nữa chi bằng trả nhau về lại với tự do…
Buong tay anh nhe

Chúng mình đã nhẹ nhõm chia tay, không ai oán trách, không người thở than. Như chuyện đã tới lúc trở thành ngày xưa thì có cố làm khổ nhau thêm cũng chẳng để làm gì nữa. Bắt đầu vì yêu và kết thúc bởi không thể đứng cạnh cuộc đời người kia thêm dù chỉ là chút ít.
Cuộc tình như thế, có lẽ đã đủ làm vừa lòng nhau…
Sẽ đến một lúc nào đó tình yêu là một trong hai hoặc cả hai biết tỉnh táo để bỏ đi. Để tránh đau đớn cho mình và cũng là tránh tổn thương cho người còn lại. Cứ cố chấp giữ mũi dao đâm vào tim nhau mãi, dù không ai buồn nhưng chắc cũng chẳng có ai vui.
Em không biết rõ lý do gì khiến chúng ta cứ thế chấp thuận rời xa nhau, hay chỉ giản đơn là vì không thể bên nhau được nữa. Có những thứ cố hàn gắn bao nhiêu thì lại càng nứt vỡ.
Buông tay thôi anh, hạnh phúc đó cũ rồi!
 Nếu đã hết yêu, tim vơi bớt cũng chẳng thể lấp đầy. Biết nghĩa là tình nhưng dày vò nhau liệu còn có đáng? Ai cũng chán chường, thấy tình yêu chỉ còn là gánh nặng. Luyến tiếc gì nữa, đi thôi anh…
Như là nghe một bài hát lặp đi lặp lại mãi trong nhiều ngày. Như là nhịp sống cứ quẩn quanh, vòng vo trong những chiều tẻ nhạt. Như là đi mãi một con đường mà vẫn là ngõ cụt. Như là cố nhìn mãi vẫn chẳng thấy ngày mai mơ ước đang ở tận đâu?
Chúng ta không phản bội và cũng chẳng dối lừa nhau. Không ai chen chân và cũng không người đem tâm phá hoại. Chỉ là cốc café đã nguội rồi cố hâm nóng lên đã đắng lại càng đắng. Chỉ là bàn tay đã mệt lắm rồi, cầm một bàn tay khác nữa cũng quá đỗi chênh vênh.
Buong tay anh nhe

Vai này người không còn muốn tựa thêm…
Bình yên này người chẳng cần bấu víu…
Môi này người đã không muốn hôn và tình này không có người muốn giữ.
Nhẹ nhõm chia tay, bởi ai cũng tới lúc sống phải cho mình…

Bông hồng tình yêu

John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.
13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt.
Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York. Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc “Chiến tranh thế giới lần II”.
Bong hong tinh yeu

Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì. Cuối cùng đến ngày anh từ châu Âu trở về, họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 7 giờ tối. Cô gái viết: “Anh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo”.
Hình ảnh đã đăng
Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới.
Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: “Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?”. Khi ấy hầu như không tự chủ được tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp.
Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nữa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi.
Bong hong tinh yeu

Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: “Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?”.
Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: “Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đóa hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó!”.
Chúng ta chắc cũng hiểu được và khâm phục sự sáng suốt của cô gái – Hollis Maynell. Bản chất thật sự của trái tim được nhận ra khi phải đối mặt với những điều không như ý muốn.

Em không mạnh mẽ như anh vẫn thấy đâu anh

Niềm tin được gọi về trong những ngày hoang mang gió, cuộc đời ấn vào chút nghiêng ngả nơi anh, hoài nghi nơi em, và thế là niềm tin lung lay. Cuộc đời dài rộng, tháng năm đợi chờ, trong số 7 tỉ dân ta tìm được nhau, nhưng để mãi được ở bên nhau thì không hề dễ dàng.
Anh vẫn thường bảo em rằng: “Hãy tin anh!”
Tất cả mọi việc em làm, con đường em đi, khó khăn em phải trải, luôn luôn như thế, vẫn có một đôi tay dang rộng lúc em cần, ánh mắt dõi theo, trái tim luôn hướng về. Em đặt vào tay anh tất cả yếu mềm, lo toan, đặt vào hết nơi anh con tim bé nhỏ, chỉ biết ngờ nghệch yêu, ngốc nghếch tin tưởng. Và như một cú ngã bất ngờ nhất, anh không còn giữ lời hứa nữa, anh phá bỏ niềm tin em trao.
Em khong manh me nhu anh van thay dau anh

Anh vẫn là anh mà không còn là anh nữa. Em vẫn là em nhưng thật sâu trong ánh mắt lại bị phủ mờ chút chông chênh xốn xang. Là đã đủ yêu để luôn tin chưa? Là vì yêu mà bỏ qua tất cả, gạt lòng mình để tiếp tục tin chăng? Biết nói sao đây, cứ mãi vội lau giọt lệ chực rơi nơi khóe mắt, tự trách lòng quá yếu mềm mà thôi.
Niềm tin – một khi đã vụt mất, biết bao giờ mới được gọi về, thả lại đúng vị trí trung tâm trái tim ta. Chẳng thể khiên cưỡng những tin tưởng, nói tin đó, nhưng trong mắt môi ta trao, đã có một vách ngăn tạo nên từ bao giờ. Niềm tin cũng như một đứa trẻ lắm lời, lúc bảo có, khi lại bảo không, hôm nay vẫn còn đứng đấy, mai đã chạy đi chơi đâu rồi. Không phải không có niềm tin, là luôn tin, luôn cố tin, nhưng bàn tay bé nhỏ này không còn đủ sức níu giữ gì nữa, nỗi đau này lớn quá, không thể chống chọi nổi. Là một nhánh cây nhỏ bé mọc lên trong chiều bão, cây muốn đứng mãi, nhưng mưa tạt gió xô, cây làm sao để bám đất khi đất không còn muốn ôm cây…
Em khong manh me nhu anh van thay dau anh

Thứ tha là có thể, tập tin tưởng thêm lần nữa rồi, liệu anh có còn làm em vấp ngã nữa không? Anh lại hứa, không, anh đừng hứa nữa! Em không cần những lời hứa sáo rỗng đầu môi. Hãy cảm thông cho em, khi thỉnh thoảng em lại nhìn sâu vào mắt anh tìm về một chút gì đó, cố nắm lấy một điểm tựa để tiếp tục cùng anh song hành bước đi. Em vẫn mơ về một ngày, không cần những chứng minh, không cần những ngụy biện, chỉ cần nhắm mắt, an yên, dù đi xa cách nào, anh vẫn đứng yên đấy mà đợi, mà chờ em. Chẳng có tình yêu nào thiếu được niềm tin, sẽ luôn tin, học cách tin và vì yêu mà tin mãi. Và từ đây, em lại lớn thêm một chút, mạnh mẽ hơn một chút. Tình mình lại nếm
thêm chút vị “thứ tha”, đừng thử em nữa anh à, em không đủ bao dung mạnh mẽ như anh vẫn thấy đâu anh.

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.
Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ…
Dew đã bước vào cuộc đời tôi.
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.
Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: “Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ”. Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.
Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.
Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.
Hay be em ra khoi cuoc doi anh

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.
Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: “Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.
Hay be em ra khoi cuoc doi anh

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.
Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.
“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, “Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe”. Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.
Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.
Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến “Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi” – nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già”. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: “Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi”.
Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.
Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

Bài toán tình yêu

Ngày …tháng …năm…
Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé!
Bài toán tình yêu
Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.
Giả thiết 1 : X yêu Y
Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ.
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”
Biện luận:
“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.
Bai toan tinh yeu

Giả thiết 2 : Y yêu X
Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.
Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !
Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ !
Biện luận:
Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!
Từ (1) và (2) =>
Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau
Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.
Biện luận:
Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.
Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X
Chứng minh: không tìm ra
Biện luận:
Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.
Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y
Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.
Bai toan tinh yeu

Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X
Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !
Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !

Tạm biệt nỗi buồn

Ngoan nhé em, buông tay nỗi buồn đi, em sẽ thấy cuộc sống của mình vẫn đang chảy trôi và khoác lên một sắc màu tươi sáng khác.
Đêm muộn, nhởn nhơ vài vòng khói trắng với ly café đen đặc, thấy màn hình nháy nháy lên tin nhắn của em phía bên góc phải, chấm tròn màu xanh như tít mắt cười, mà dòng chữ em viết thì buồn thiu, thêm cái icon xị mặt xuống.
“Anh ơi, em chia tay rồi!”
Thong thả viết cho em dăm ba chữ, ngụ ý là: đừng than thở với riêng ai khi em buồn, vì nỗi buồn là của em, giải quyết nó đi, nghe chưa!

Sáng hôm sau bắt gặp em ở công ty, đôi mắt tròn ngấn nước. Không cầm khăn giấy, không lại gần ủi an, chỉ nhấc điện thoại nhắn cho em một tin vẻn vẹn.
“Nếu còn buồn, đừng đi làm nữa! Vứt hết tất cả mà đi chơi với nỗi buồn của em, nghe chưa!”
Con gái sau khi chia tay cảm giác như cả thế giới này sụp đổ. Anh người yêu vẫn ngỡ là siêu anh hùng giải cứu thế giới tất nhiên đã biến mất tăm, lặn không sủi bọt. Chuyện tình yêu ấy mà, nói dễ thì dễ, mà khó cũng khó vô cùng. Giống như nắm cát trong tay, càng nắm chặt thì cát càng chảy trôi đi hết. Em giữ mối dây diều mà giữ căng, diều tự khắc đứt dây.
 Chiều tan sở, dắt tay em ra một góc quán vắng gọi café nhâm nhi nhạc Trịnh. Đôi mắt em xoe tròn, tưởng suýt khóc vì trong đó dâng lên đầy nước. Nhưng nói dăm ba câu chuyện mua vui, em nhoẻn cười, thấy lòng vơi đi nhiều lắm!
Tam biet noi buon

 Em à, chớ có buồn vì những điều vụn vỡ không còn cách nào chắp vá cho tròn vẹn nữa! Cuộc sống của em chắc chắn sẽ gặp một ai đó xứng đáng và phù hợp. Hãy tin rằng người đó đợi em, ở một khoảng không xa xôi, chỉ cần khi tìm được em sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất.
Sau khi chia tay, cách thường làm của các cô gái là kể lể chuyện đau thương, tơ vương với chuỗi ngày kỉ niệm và mong ngóng ngày anh người yêu sẽ quay trở về… Thật sự thì, đừng cố chấp buộc mình vào một vài sợi dây cảm xúc. Em hãy khóc khi buồn, khóc thật nhiều để nước mắt trôi tuột những chuyện không vui. Nhưng khóc xong rồi, nhoẻn cười lên em nhé! Thay vì ngồi thẫn thờ mong nhớ và để trái tim nhỏ giày vò bản thân, em hãy chăm sóc lấy mình, bồi đắp cho mình đủ những gì em mong muốn. Người ta vẫn nói, điều tồi tệ nhất là ghét bỏ và quan tâm cho bản thân mình không đủ nhiều đấy, em biết không?
Tam biet noi buon


Con gái ấy mà, có cười mới xinh mới duyên em ạ! Ngoan nhé em, buông tay nỗi buồn đi, em sẽ thấy cuộc sống của mình vẫn đang chảy trôi và khoác lên một sắc màu tươi sáng khác. Một khi em đủ can đảm buông tay nỗi buồn, niềm vui sẽ tìm đến với em nhanh thôi!
Chẳng thế mà, mấy ngày không lâu sau đó, có cô gái vụng dại gửi đi một dòng tin nhắn, chấm tròn màu xanh cười tít, người đối diện màn hình cũng cười tít:
“Anh, em buông tay nỗi buồn ra rồi đó! Hôm nay em vui nhiều…”

Có một thời

Có một thời chúng mình yêu đương nông nổi, cùng khát khao về một tương lai có anh, có em, có đứa con xinh bi bô sáng tối, có tất cả tình yêu trong một ngôi nhà nhỏ, và gia đình mình sẽ là gia đình hạnh phúc nhất thế gian.
Có một thời chúng mình yêu đương nồng cháy, quấn quýt bên nhau mãi chẳng rời, xa nhau một phút thôi cứ như phải đợi chờ hàng thế kỉ, chỉ mong mãi được gần nhau.
Có một thời chúng mình yêu đương đậm sâu, dành tặng nhau bao lời hứa mãi bên nhau cho đến răng long đầu bạc.
Có một thời mình yêu nhau như thế!
Co mot thoi


Cứ ngỡ yêu thương đậm sâu là vậy sẽ có kết cục thật viên mãn, nhưng cuộc đời vốn nhiều ngã rẽ, để vô tình mình lạc mất nhau.
Ngã ba đường, hai đứa lặng lẽ buông tay nhau, anh đi đường anh và em về phía khác. Tình gẫy gập, đứt đôi ngay giữa con đường mang hình hài kỉ niệm, ngoảnh lại thấy quá khứ chỏng chơ nằm đó, không ai hỏi han, nhặt nhạnh, sao mà thấy xót ruột đắng lòng.
Chúng ta sẽ quên nhau nhanh thôi phải không?
Câu nói đó cứ xoáy vào tâm khảm khiến em chẳng thiết tha thêm điều gì nữa. Liệu có quên được nhau sau ngần ấy yêu thương không anh?
Nếu làm như thế có đúng không khi mà trong giấc mơ em vẫn gọi tên anh, làm như thế có đúng không khi mà em vẫn mong mỏi gặp anh đến cháy lòng, làm thế có đúng không, làm như vậy có được không, em cũng không biết nữa.
Co mot thoi

Thôi thì, quá khứ đã yên giấc ngủ vùi có lẽ mình cũng đừng nên đánh thức. Chỉ cần nó cựa quậy mình sẽ lại làm đau nhau, mà đớn đau thêm là điều chẳng ai mong muốn.Vậy nên chúng ta cứ vờ xem nhau như hai người xa lạ. Ừ thì sẽ đau đấy. Ừ thì sẽ buồn đấy nhưng còn vương vấn làm chi những điều đã cũ. Trở về vạch xuất phát ban đầu thôi anh vì vốn dĩ mình cũng chỉ là người lạ từng yêu thôi mà.

Nhưng dù có xem nhau như người xa lạ, thì mong anh đừng bao giờ quên có một thời mình từng yêu như thế, đừng bao giờ quên từng có một người đã dành trọn cả trái tim xuân trẻ yêu anh, nhé anh…

Nhớ

3 năm của một mối tình mơ hồ. Em nghĩ rằng tiếp theo nhiều năm nữa, em vẫn sẽ yêu thương anh như 3 năm về trước.
Trong nốt nhạc cuối cùng của bài ca mùa hạ, em nghĩ về anh.
 Lại là anh.
 Mặt trời di chuyển chậm chạp về phía tây thành phố, hoa không nở, nắng vẫn lên và tâm trạng em rầu rĩ. Em không mong mùa thu đến. Chỉ là, mong hạ đừng tan đi nữa, được không ? Hay ít nhất cũng phải cho em một mảnh vỡ để đựng vào lọ thủy tinh chứ?
 Những ánh nắng gay gắt đến thế, vậy mà không có gì có thể chứng minh chúng ta đã từng tồn tại.
Em vẫn hiểu, hạ đi rồi hạ sẽ về. Chỉ là em sợ đến lúc đó, lòng người đã lỡ vĩnh viễn hóa đông mất rồi…
 Nhưng liệu ai nghe thấu?

 Cứ nhắm mắt lại là em nhìn thấy giọng nói anh.
 Em đếm thời gian trôi qua nhân thế, đến nay đã được 3 năm rồi. 3 năm của một mối tình mơ hồ. Em nghĩ rằng tiếp theo nhiều năm nữa, em vẫn sẽ yêu thương anh như 3 năm về trước.
 Anh chẳng biết được đâu, với em đây là một tình cảm bi ai. Ngày đó, thế giới của em rất bé nhỏ và hữu hạn. Anh đã đến và chiếm hết vị trí khi nó còn trong lúc sơ khai nhất. Thế nên chẳng khó khăn để anh trở thành một điều quan trọng đến vậy. Dù anh thậm chí còn không cố tình làm thế. Ngày đó, tuổi trẻ không chịu đựng nổi cô đơn nên bất chấp tất cả cầm lấy bàn tay ấy. Hạnh phúc đến điên cuồng vì từng lời nói yêu thương vu vơ của anh. Cứ như là không còn gì có thể ấm áp hơn thế. Em có thể đánh đổi nhiều thứ để được nghe lại giọng nói anh, một lần thôi. Ngày đó, em giấu những đóa hoa anh tặng thật kín vào trong tim mình. Nghĩ rằng, làm như thế, em có thể giữ gìn chúng, giữ gìn tình yêu...
Nho


 Em thấy mình là một con bé ngu ngốc. Ôm mãi một lay lắt trong lòng. Sau này, có nhiều người đã lần lượt xuất hiện trong cuộc đời em. Nhưng không một ai làm được như anh - khiến em nhung nhớ mãi về. Em rất hay đọc lại nhật ký và mọi thứ mình đã viết. Anh biết không, gần như tất cả đều là về anh.
 Vì anh mà viết.
Hoặc, là vì nỗi nhớ.
 Em không đoán được mình sẽ còn thế này cho đến bao giờ. Bao giờ mới được tự do khỏi tiếc nuối? Bao giờ mới có thể thấy mình biết yêu thương thực sự một lần nữa?
 Có khi là chẳng bao giờ cả.
 Họ bảo em là một đứa lụy tình vì chỉ bởi mỗi một kỷ niệm thoáng qua nhạt nhòa. Họ bảo không đáng đâu. Quả thực là không đáng. Đã có những người đem đến cho em nhiều câu chuyện ngọt ngào và rõ rệt hơn anh, quan tâm em hơn anh, bảo vệ em hơn anh.
 Vậy mà em lại chỉ có thể mãi nhớ về một người đi lướt qua.
 Tình yêu của anh giống như cầu vồng
Em dang rộng đôi tay
Nhưng chỉ có thể cảm nhận được làn gió mát…

Mỉm cười với quá khứ

Vào một ngày nhiều nắng như mọi ngày, quen tay click vào trang Facebook quen thuộc, nhưng bây giờ đã không còn là “friend” nữa rồi. Anh đã hủy kết bạn ngay sau khi cãi nhau và chia tay với em.
Thật kỳ lạ, con người ta cứ chia tay là nhất quyết muốn mọi thứ không còn dính líu gì nữa, kiểu như cạn tình cạn nghĩa. Không biết trên cái thế giới ảo ấy, anh có lân la làm quen, bắt chuyện, hò hẹn và yêu đương những cô gái khác nữa hay không.
Mim cuoi voi qua khu


Có một thời em cũng ngây thơ, vụng dại như thế. Cứ tưởng như lời thề non hẹn biển, lời yêu thương của anh là duy nhất, chỉ duy nhất một mình em thôi. Rồi những tháng ngày qua, em đã lấy tình yêu đó làm động lực sống, động lực để cố gắng, động lực để đứng dậy sau những khó khăn, vấp ngã.
Nhưng rồi một ngày, cũng chính tình yêu ấy khiến những tin yêu của em vỡ ra thành trăm mảnh. Anh có biết cái cảm giác khi nghĩ rằng mình thật may mắn vì có tình yêu của anh, nhưng rồi phát hiện ra cũng có những người may mắn khác nắm trong tay tình yêu của anh cùng lúc đó?
Cảm ơn anh đã “đá”em, để em biết được tình yêu của anh dành cho em chỉ là những lời ngọt nhạt đầu môi. Để em biết được trong cuộc đời này cứ tưởng thất tình là không sống nổi, là đau đớn nhất, nhưng nhờ có điều đó, em còn nhận ra xung quanh mình còn bao nhiêu người quan tâm, lắng lo, mong cho em luôn sống vui và hạnh phúc.
Cảm ơn anh đã “đá” em, để em biết được phản bội là điều gì đó cũng vô cùng bình thường của một kẻ đa tình. Phản bội cũng như khi một đứa bé vứt đi món đồ chơi mình đã từng yêu thích, cho dù món đồ chơi đó có đau buồn lắm, nhưng chắc chắn rồi cũng sẽ vượt qua được, phải không?
Mim cuoi voi qua khu


Cảm ơn anh đã “đá” em, để em biết em không thể sống mãi trong tòa lâu đài ảo tưởng mà mình xây nên, cũng không còn chịu sự lừa dối của một người đàn ông không yêu mình. Sự bất hạnh nhất của một người có lẽ là khi ở bên cạnh một người nhưng trái tim người ấy không thuộc về mình. Và em cảm thấy may mắn vì anh đã rời xa em.
Cảm ơn anh đã “đá” em, để em biết mình có thể đủ bình tĩnh và chấp nhận mọi chuyện như điều hiển nhiên. Để em biết yêu bản thân mình hơn và biết rằng đâu đó trong cuộc đời này vào ngày mai sẽ có người thương yêu em thực sự, người khiến em có thể cảm thấy an toàn, cảm thấy được chở che và cảm thấy mình là người duy nhất của họ.
Cảm ơn anh đã “đá” phăng em ra khỏi đời anh, dù sau này có gặp lại hay không, thì em vẫn cảm ơn người đã từng đi chung cùng em một quãng đường, người để em yêu và để em tự biết hàn gắn vết thương của lòng mình.
Bị “đá” rốt cuộc cũng đau, nhưng đau hơn là thấy mình cứ nằm đấy rồi khóc lóc, rồi thương tiếc mối tình xưa. Em sẽ không thế, không ngoảnh đầu lại để nuối tiếc, mà chỉ ngoảnh đầu lại để mỉm cười vì mọi thứ đã qua…

Quên thật khó

Người ta cũng dễ lãng quên nhau khi người ta biết nhớ nhung hay níu giữ những điều cũ kỹ là điều cấm kị để hướng tới tương lai. Cứ tự nhiên như thế mà lãng quên nhau thôi.
 Bất chợt em nhận được tin nhắn từ hộp thư trên facebook của bạn thân. Bạn thân hỏi em xem đã nguôi ngoai tình cũ hay chưa. Em lưỡng lự chừng ít phút, nhanh tay trả lời bằng một icon tươi rói và nói rằng em ổn, hoàn toàn ổn, tình cũ cũng đã nguôi ngoai rồi.
Vậy mà ngay sau đó em làm gì anh biết không?
Quen that kho


Em vội vã đi tìm facebook của anh – người được gọi là người tình đã cũ. Em không muốn khơi gợi kỷ niệm từ ngày chúng mình còn yêu nhau, cũng không có ý định chen chân vào thực tại của anh. Vốn dĩ chuyện đã qua giống như một làn nước mỏng, chảy trôi qua một lăng kính buồn, nếu cố chấp níu giữ hay lục lọi tìm tòi e rằng chỉ toàn thấy thứ màu rêu phong cũ mốc. Hiện tại của anh cũng đã có một người thương khác, em không đủ lý lẽ để chen chân vào mối quan hệ bền chặt giữa hai người. Chỉ là em muốn biết, dạo gần đây anh thế nào. Khi nhìn vào avatar có trưng nụ cười của anh, em biết rằng anh vẫn ổn. Khi nhìn vào những dòng status cập nhật công việc hằng ngày, những lần anh đi chơi với bạn bè, những lần hò hẹn, em biết rằng anh hạnh phúc.
Và… cũng tự nhiên như thế, anh đã lãng quên em…
Người ta dễ lãng quên nhau khi đường yêu không còn chung nhịp bước. Những kỷ niệm đóng hộp được gửi trả về ngày quá vãng xa xôi.
Người ta dễ lãng quên nhau khi tách rời khỏi nhau rồi kịp tìm thấy một bàn tay ai khác. Người ta sẽ cười nói với hạnh phúc lứa đôi mang duyên mới thật lành.
Người ta cũng dễ lãng quên nhau khi người ta biết nhớ nhung hay níu giữ những điều cũ kỹ là điều cấm kị để hướng tới tương lai. Cứ tự nhiên như thế mà lãng quên nhau thôi.
Quen that kho


Em thì thấy con đường học cách lãng quên của mình có đôi ba phần trúc trắc. Bởi em nhìn quanh quẩn mãi vẫn thấy bóng một người, thấy một người thật hiền đã yêu em nhiều thật nhiều từ trong quá khứ. Em cũng tự chọn cho mình một con đường đầy sỏi, chỉ mình em đi, với trái tim ủ mốc một mối tình xa. Em có thể lừa dối nhiều người và dối gạt chính bản thân mình nhiều lần, nhưng khi yếu đuối một mình, em vẫn phải thừa nhận rằng em chưa bao giờ là một đứa học cách quên xuất sắc như anh hằng mong mỏi.

Lượt xem