Có một thời

Có một thời chúng mình yêu đương nông nổi, cùng khát khao về một tương lai có anh, có em, có đứa con xinh bi bô sáng tối, có tất cả tình yêu trong một ngôi nhà nhỏ, và gia đình mình sẽ là gia đình hạnh phúc nhất thế gian.
Có một thời chúng mình yêu đương nồng cháy, quấn quýt bên nhau mãi chẳng rời, xa nhau một phút thôi cứ như phải đợi chờ hàng thế kỉ, chỉ mong mãi được gần nhau.
Có một thời chúng mình yêu đương đậm sâu, dành tặng nhau bao lời hứa mãi bên nhau cho đến răng long đầu bạc.
Có một thời mình yêu nhau như thế!
Co mot thoi


Cứ ngỡ yêu thương đậm sâu là vậy sẽ có kết cục thật viên mãn, nhưng cuộc đời vốn nhiều ngã rẽ, để vô tình mình lạc mất nhau.
Ngã ba đường, hai đứa lặng lẽ buông tay nhau, anh đi đường anh và em về phía khác. Tình gẫy gập, đứt đôi ngay giữa con đường mang hình hài kỉ niệm, ngoảnh lại thấy quá khứ chỏng chơ nằm đó, không ai hỏi han, nhặt nhạnh, sao mà thấy xót ruột đắng lòng.
Chúng ta sẽ quên nhau nhanh thôi phải không?
Câu nói đó cứ xoáy vào tâm khảm khiến em chẳng thiết tha thêm điều gì nữa. Liệu có quên được nhau sau ngần ấy yêu thương không anh?
Nếu làm như thế có đúng không khi mà trong giấc mơ em vẫn gọi tên anh, làm như thế có đúng không khi mà em vẫn mong mỏi gặp anh đến cháy lòng, làm thế có đúng không, làm như vậy có được không, em cũng không biết nữa.
Co mot thoi

Thôi thì, quá khứ đã yên giấc ngủ vùi có lẽ mình cũng đừng nên đánh thức. Chỉ cần nó cựa quậy mình sẽ lại làm đau nhau, mà đớn đau thêm là điều chẳng ai mong muốn.Vậy nên chúng ta cứ vờ xem nhau như hai người xa lạ. Ừ thì sẽ đau đấy. Ừ thì sẽ buồn đấy nhưng còn vương vấn làm chi những điều đã cũ. Trở về vạch xuất phát ban đầu thôi anh vì vốn dĩ mình cũng chỉ là người lạ từng yêu thôi mà.

Nhưng dù có xem nhau như người xa lạ, thì mong anh đừng bao giờ quên có một thời mình từng yêu như thế, đừng bao giờ quên từng có một người đã dành trọn cả trái tim xuân trẻ yêu anh, nhé anh…
Chia sẻ bài viết ^^