Trái tim con rắn

Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Thuật nín thở, lắng nghe. Nín thở, nhưng ông vẫn nghe thấy nó đang đập ở đâu đó trong người mình ồn ào, hối hả.
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Càng nín thở, tiếng đập nghe càng rền rĩ. Bên cạnh Thuật, Trinh đã ngủ say, vẫn kiểu ngủ nằm sấp “thấy ghét”, nhưng hôm nay Thuật đành bất lực nằm nhìn.
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Vẫn nín thở, Thuật đè chặt bàn tay lên ngực trái.
Lồng ngực ông lặng thinh. Vậy thì cái gì đang đập, nếu không phải là nó, trái tim con rắn mà ông đã nuốt sống hồi chiều !
Lưỡi dao phập xuống, cái đầu con rắn bị đóng đinh xuống mặt thớt nằm lại với hai con mắt trợn trừng. Thân hình vặn vẹo những co giật cuối cùng trong đôi tay của lão nhà bếp, phun những tia máu đỏ tươi xuống chiếc phễu cắm vào cổ chai rượu thuốc. Mũi dao nhọn rạch một đường nhỏ điệu nghệ, và ngón tay thành thạo thọc vào moi ra một quả tim nhỏ bằng ngón tay, còn thoi thóp thở. Nó dường như vẫn còn co bóp, khi đã yên vị trong chiếc ly nhỏ. Người ta đổ rượu thuốc đã trộn đều với máu vào ngập miệng ly. Đó sẽ là ly rượu bắt đầu cho buổi tiệc, và theo thông lệ, luôn được dành cho nhân vật quan trọng nhất.
Hôm nay, đó là Thuật.
Với Thuật, trái tim rắn ấy phải kể ở đơn vị hàng chục. Ngay từ trái tim đầu tiên được thưởng thức, thường thì mọi người đều cảm thấy cái gì đó nhờn nhợn, nuốt vội cho trôi, thậm chí còn có người từ chối cái quyền tiên chỉ. (ưu tiên), Thuật đã chứng tỏ sự lỳ lợm khác người của mình: Ông thò hai ngón tay vào ly rượu, nhón lấy trái tim rắn và cho vào miệng nhai chóp chép ngon lành, rồi mới chiêu cạn ly rượu để đưa tiễn nó vào dạ dày mình. Đặt ly xuống, Thuật há miệng cười, khoe hàm răng còn lem nhem máu. Hành động đó được tái lập từ trái tim thứ hai trở đi, và đã làm sáng thêm cái danh “chịu chơi “của Thuật.
Nhưng chiều nay…
Thuật đã có cảm giác là lạ lúc kẹp lấy nó ở đáy ly. Dường như nó quẫy nhẹ như muốn tuột khỏi tay ông. Cảm giác chưa từng có ấy thoáng qua rất mau, và Thuật cho rằng có lẽ vì hai độ nhậu dữ dằn ở hai điểm khác kéo dài từ mười giờ sáng cho đến giờ, đã làm ông run taỵ Nhưng vừa cho nó vào miệng, thì rõ ràng nó lăn lên lưỡi của ông và tuột vào yếu hầu, rồi dường như dừng lại ở thực quản. Ngay lúc đó, ông đã nghẹn thở mất mấy giây. Ly rượu tống tiễn nó vẫn không làm ông thấy cổ họng mình thông suốt, như có gì cứ nghèn nghẹn trong đó.
- Ủa sao anh Hai không nhai nó? Một tên đàn em vọt miệng hỏị
Thuật trấn tĩnh rất nhanh, giả lả:
- Thôi mày, cho lẹ đặng nhậu cho rồi. Dô đi!
Bữa tiệc hào hứng với đám chiến hữu thân thiết và các em nhân viên mặc quần sọc, áo thun lỗ tận tình phục vụ, đã làm Thuật quên ngay cảm giác khác thường ấy. Cái quán này vốn có biệt tài đó. Vào đến đây, chuyện quốc gia trọng đại gì nữa, người ta cũng quên hết, nói chi đến cái chuyện cỏn con không nhai được tim rắn! Em nào cũng thơm như múi mít, ngồi sát rạt trong vòng tay, nân từng ly bia, đút từng miếng mồi cho mình, còn hai tay mình thì cứ tự do như chưa bao giờ được tự do như vậy. Rồi kết thúc bữa tiệc, anh thích thì em chiều, phòng riêng tại chỗ, có máy lạnh, giường đệm… Hố hố, có thằng chó nào mà chẳng mê tít mắt!
Trai tim con ran

Thuật thường kết thúc hành trình một ngày nhậu của mình tại cái quán hẻo lánh này, chính là vì vậy. Để cho đầu óc nó thoải mái, đặng hôm sau mới làm việc tốt được. Chiêu đãi người ta nhân vừa “trúng” lớn, Thuật cũng dẫn lên đây. Mà được trả ơn, Thuật cũng gợi ý đến điểm “vui vẻ” này. Ai theo Thuật đến lần đầu, sau đó thảy đều giơ một ngón tay cái: Ông anh đúng là số một! Ngay chính vợ Thuật, Thuật cũng đã đưa lên đây. Từ lâu bà đã sợ Thuật như sợ cọp, vậy mà gần đây, chịu hết nỗi, dám sinh chuyện cự nự:
- Ông đi đâu mà đi hoài, đêm nào cũng một hai giờ sáng mới về? Vừa vừa thôi, ít ra ông cũng phải tôn trọng tôi phần nào chớ! Rồi uy tín làm việc của ông nữa. Cái ghế ông ngồi không phải là muôn đời đâu.
Lúc đó là năm sáu giờ chiều, Thuật ghé về nhà tắm rửa và thay quần áo lịch sự, ngồi chờ một thằng bạn đến kéo đi “tham quan” nhà hàng nổi một lần cho biết. Cú điện thoại hẹn lại giờ chót của thằng bạn, cộng với lời cằn nhằn của vợ con, bất ngờ làm Thuật nổi điên. Ông kéo tay vợ ra xe:
- Bà muốn biết tôi thường đi đâu phải không? Được rồi xin mời bà đi theo tôi!
Ban đầu, các em thấy Thuật đi với vợ, chỉ dám thập thò sau quầy ngó ra. Thuật ngang nhiên gọi một lúc sáu em ra ngồi cùng bàn, ôm hôn mỗi em một cái ngay trước mặt vợ. Bà chủ quán đi ra, chào Thuật bằng kiểu chào thường lệ; đứng sau lưng, đặt hai bàn tay lên vai Thuật, cúi xuống cọ má với Thuật. Vợ Thuật xanh mét cả mặt mày, muốn ngất xỉu. Thuật rút tiền bo cho mấy em, rồi đuổi hết cả đám đi, xong mới nói với vợ:
- Bà thấy chưa, ở đây chúng nó đẹp như vầy, trẻ như vầy còn bà già còm, lép kẹp như vậy, có biết mắc cỡ hay không mà đi ghen với tụi nó? Biết điều thì cứ ngậm miệng, mỗi tháng tôi phát tiền cho dư xài. Tôi còn ở với bà là phúc đức lắm rồi. Lộn xộn tôi dẹp luôn, cho treo mỏ cả lũ. Còn cái ghế tôi ngồi hả? Chắc hay không thì tôi tự biết, nhưng bà ráng mà cúng bái hàng ngày cho nó. Nghe chưa.
Thuật điềm nhiên ngồi ăn cho hết bữa, trong lúc bà vợ chạy ra ngoài vườn nôn thốc nôn tháo những miếng ăn vừa nuốt. Lần “giáo dục” kiểu đó đã có hiệu quả thấy rõ. Một tuần sau, vợ Thuật đến cơ quan tìm ông giữa trưa. Cửa phòng giám đốc chỉ đóng chứ không có khóa, vì đố thằng nào dám gnang nhiên bước vào! Thuật và một cô nhân viên đang ôm nhau trên chiếc đi văng dành cho giám đốc nghỉ trưa. Thấy vợ Thuật, cô gái sợ hãi toan vùng dậy. Thuật ghì cô ta lại, nói cứ bình tĩnh, không việc gì phải sợ. Rồi ông quay qua đuổi vợ về, mắng vợ là bất lịch sự, vào phòng không biết gõ cửa. Vợ Thuật chỉ nói được một câu: “Rồi trời sẽ tru đất sẽ diệt ông!”, rồi run lập cập đi ra. Thuật cười hô hố.
Bữa tiệc vẫn tiến hành náo nhiệt, mới đó mà đã qua thùng bia thứ ba. Hai tay Thuật giang ra ôm hai cô. Miệng Thuật thỉnh htoảng há ra để ực bia, để táp mồi, để cười khùng khục, để quay qua quay lại hôn hít trên mấy cái má hồng mịn màng thơm phức. Cứ mỗi lần đến đâỵ Thuật lại có cảm giác mình đang làm vua. Có đêm, Thuật kéo luôn năm em vào một phòng, quần nhau cho tới sáng. “Nhất dạ đế vương” cũng sướng đến đó là cùng! Hôm nay là ngày Thuật trúng lớn, vừa đẩy được mấy tấn nguyên liệu còn tốt mà Thuật chạy được quy thành phế liệu, nhậu hết cái nhà hàng này còn được, nói gì đến cái bàn tiệc chục thằng này. Dzô đi, dzô nữa đi! Còn bao nhiêu bia, nhà hàng cứ đem hết ra, cho tụi này tắm bia một bữa nhớ đời! Thằng Thuật này đã từng chi ba triệu cho một bữa tiệc ở đây, bằng lương một tháng của cả văn phòng xí nghiệp cơ mà! Tên kế toán trưởng hơi chợn, nhắc Thuật nên giữ lại một tấn cho bọn công nhân có việc làm, chứ hổm rày chúng nghỉ việc ăn 70 phần trăm lương, kêu trời như bọng rồi! Thuật trợn mắt, nói đồ ngu, ai có phần nấy. Người nào đã chịu nhiều gian khổ, sống chết, thì bây giờ phải được hưởng. Còn số thằng nào mạt thì ráng mà chịụ Đời này, ai ăn được thì cứ ăn. Đã chấp nhận cuộc chơi mà còn bày đặt chuyện lương tâm!
Trai tim con ran

Nỗi lo gợn lên, vào đúng lúc Thuật kê miệng húp chén cháo rắn được em Trinh bưng lên mời. Giữa ngực ông bất chợt nhói một cái đau đến nín thở. Kẹt cả hai tay, Thuật lắc đầu dùng cằm đẩy chén cháo ra. Cái gì mà đau như vậy? Thuật đổ mồ hôi khi cảm nhận dường như nó đang cựa quậy. Nãy giờ, bao nhiêu là bia là mồi tống xuống, vậy mà nó vẫn kẹt lại ở khoảng giữa ngực là sao? Thuật bỗng thấy nhợn nhạo trong họng. Ông cố trấn tĩnh, từ từ đứng dậy, gạt hai em, bước ra vườn. Đến sau một gốc cây khuất, ông đưa mấy ngón tay vào miệng, móc họng cho ói ra hết những gì vừa ăn uống. Đó là một động tác quen thuộc mỗi khi Thuật muốn hồi phục để có thể ngồi tiếp tục chiến đấu trong những độ nhậu kéo dài. Nhưng lần này không phải do ông thấy mệt, mà là để tống cái của nợ đáng sợ kia.
Hoàn toàn yên tâm, Thuật bước vào bàn nhậu đầy khí thế trở lạị Mọi việc tiếp tục diễn biến bình thường. Thuật nói nhỏ vào tai Trinh, tối nay, anh chọn em làm hoàng hậu đó nghe. Trinh giả bộ trợn mắt, rụt vai, lè lưỡi. Cái lưỡi hồng dẻo quẹo đầy hứa hẹn, vậy mà làm Thuật liên tưởng đến cái lưỡi thở phì phì giận dữ của con rắn khi nãy, lúc nó đang bị lão đầu bếp lôi vào trò đùa trước khi chết.
Cái nhói đau thứ hai xảy ra khi Thuật đã nằm trên giường, nhìn Trinh đang uốn éo cởi quần áo dưới ánh đèn hồng. Ông thánh cũng phải chào thua trước thân hình tuyệt mỹ của cô gái được phong làm hoa hậu ở quán này, vậy mà Thuật vẫn nằm yên, tay đè lên ngực. Máy lạnh chạy rì rì mà mồ hôi Thuật vẫn vã ra, ướt cả mặt đệm.
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Đó là lần đầu tiên trong đời, Thuật nghe thấy những âm thanh quái đản ấy. Nó dội lên trên đỉnh đầu, rồi cứ thế bục ra.
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Rồi Thuật nhìn xuống bụng, chợt ré lên một tiếng, lồm cồm ngồi dậỵ Ông vừa trông thấy đầu con rắn quặc qua quặc lại giữa hai đùi mình. Thuật đưa tay bật đèn nê- ông, lúc đó con rắn biến mất. Ông nhìn quanh quất. Còn Trinh thì co rúm người, nhìn ông bằng con mắt sợ hãi.
- Gì vậy anh?
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Thuật thở dài, tắt đèn, ôm lấy Trinh:
- Không có gì.
Khoảng vài phút sau, Thuật thở dài, xô Trinh ra, nằm vật xuống.
- Thôi, hôm nay cho em nghỉ. Ngủ đi.
Trinh nằm xuống bên Thuật, và chỉ vài phút sau, cô đã ngủ ngon lành. Trong khi đó, tiếng đập ồn ào trong ngực Thuật vẫn cứ vang lên đều đặn.
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Ở chỗ giữa ngực ông, có cái gì đó chư nhô lên thụt xuống. Thuật úp hai bàn tay đè mạnh lên chỗ đó. Nó vẫn cứ phập phồng dưới tay ông.
Ịch ình, ịch ình, ịch ình…
Thở hổn hể, Thuật ngồi bật dậy, kinh hoàng khi nhìn rất rõ giữa ngực mình nổi hẳn lên một khối u nhỏ. Thật nhanh, Thuật chộp lấy nó, nghiến răng bóp mạnh. Ông cảm thấy như nó đang vỡ ra bên trong lồng ngực mình. Một cảm giác đau chết người ập đến. Thuật lăn ra giường cố gắng lết đến bên Trinh, ông cố gắng vươn tay ra định chạm vào người Trinh để gọi cô dậy nhưng đã kiệt sức…
Sáng hôm sau, Trinh thức dậy thấy Thuật đã chết cứng đơ từ hồi nào. Khi đem xác của Thuật đến bác sĩ pháp y thử nghiệm thì các bác sĩ đều kết luận rằng Thuật chết vì nhồi máu cơ tim (heart attact). Ngực ông bị tím bầm, nổi hằn những vệt móng tay của chính ông cào cấu.
Nhưng khi giải phẫu tử thi, mọi người chứng kiến đều rởn tóc gáy khi thấy ở giữa lồng ngực trái tim của Thuật là một trái tim nhỏ xíu, chỉ bằng đầu ngón tay, đã bị bóp bể ra làm haị

Ma nữ


 Thú thật là trước giờ mình cũng không tin vào ma cỏ cho lắm. Nhưng tính đến giờ thì cũng gặp 3 4 lần gì rồi. Năm nay mình đã 17 tuổi, tính từ đó đến giờ thì cách đây cũng 2 đến 3 năm rồi.

Lần ấy, hình như là hè năm lớp 8.

Mình cùng 3 thằng bạn khác về quê chơi, chuyến đi gồm 4 người (mình, P - quê thằng này - Tr, T, L) chuyến đi từ Long Xuyên về Tân Châu dài 60km lại đi xe buýt, chuyển xe cũng mấy lần nên đến nơi thằng nào thằng nấy đều mệt lả người, riêng mình không biết trời xui dất khiếng thế nào lại còn bị thêm cái bệnh đau bụng. Vừa đến nhà nó mình như tới thiên đường vậy, lôi nó ra hỏi nhà vệ sinh ở đâu? nó nói sau vườn...nghe cũng lạ nhà vệ sinh mà sau vườn!? nhưng lúc đó gấp quá rồi nên mình cũng không quan tâm mà vọt ra sau ngay, vừa chạy vừ nghe nó kêu í ới.

Tới nơi thì..trời ạ...nó bảo đây là quê làm gì có nhà vệ sinh như trên thành phố (lúc đó quê chưa phát triển như bây giờ) nó bảo thôi để nó trở ra ngoài nhà dì nó (gần chợ) có nhà vệ sinh, cũng mót lắm nhưng đành chịu. Hỏi nó xa không...''ờ, cũng gần à, 7KM...'' Troll nhau à! 7km thì ra quần rồi còn gì! Nhưng vì ''vệ sinh + kín đáo'' mình đành leo lên chiếc xe đạp cà tàng cho nó đèo ra ngoài! tới nơi, giải quyết xong thì dì nó bảo thôi ở ngoài này ăn uống luôn, ngủ đây luôn đi chứ cũng tối rồi (bữa đó thứ 7 tụi mình phải học xong buổi sáng, ăn trưa xong mới đi, 3h đi tới cũng khoảng 4h mấy) nó nói thôi để trở ngược vô chứ không lẽ để 3 thằng kia ở trong thì tụi nó cũng ngạy, mình cũng đồng tình. Vậy là phải trở vô lại. Nhưng sau mới thấy sai lầm...
Ma nu



Tối đó anh em ăn uống xong chui vô mùng nằm xếp hàng, lạnh rúm người hết (nhà sàn, lại ngủ dưới đất) lại không ngủ được nên nói chuyện chí chóe tới gần 3h mới ngủ. Mình với thằng P năm ngoài bìa, 2 thằng kia nằm trong, nữa đêm đang mớ thì thằng L lay mình dậy ''Ê..ê..tao nghe hình như có tiếng gì lịch kịch dưới sàn mày ơi'' đang mớ ngủ nên mình cũng không quan tâm gì mấy ''chắc mấy con chó quậy chứ gì, ngủ đi'' Sáng hôm sau mình dậy trễ nhất, thấy mặt mày thằng nào thằng nấy xanh lè, hỏi thì không thằng nào trả lời!? nên thôi mình cũng nhún vai cho qua...chiều đó cả bọn rủ nhau ra đồng chơi, đồng dài cũng cỡ 3km thênh thang mà lúc đó tối rồi nên mình cũng không muốn đi. Kì kèo mãi cuối cùng mình cũng phải lếch theo với tụi nó, đúng là cánh đồng dài, mát thật...đi hết cánh đồng chẳng có gì xảy ra cho tới khi...

Lúc đó cũng cỡ 5h30, bờ bên kia có cái chồi dành cho mấy người đi tưới rau về trễ nghỉ mệt, (căng chồi cũng đơn giản: gồm 2 cái ghế bên ngoài và cái vách ngăn đã mục ngăn cách với 1 cái buồng bên trong) tụi mình lại đó ngồi nghỉ...Không ai bảo ai, cái cảm giác rờn rợn, gió thổi lành lạnh dường như bao trùm cả bọn, ''có cái gì đó trong buồn đang nhìn ra thì phải!'' mình nghĩ vậy. Không biết bọn kia có cảm giác vậy không, trời thì càng ngày càng tối, thằng nào cũng mếu máo đòi về thì bỗng: cộc..cộc cộc...cộc cộc cộc...tiếng động phát ra từ trong cái buồng ngày càng lớn, 3 chân 4 cẳng cả bọn chạy vượt đồng 3km về dấn nhà mà chỉ trong có 15 phút.  Tối đó không thằng nào dám lên tiếng cứ thế mà ngủ đến sáng hôm sau.

Mọi người trong nhà nói tụi mình chỉ là do thần hồn nát thần tín chứ làm gì có...Chiều đó tụi mình vẫn ra bãi đất trống gần nhà đá banh, sau khi mệt lừ với chiến thắng sát nút 3-2 bọn trong xóm thì tụi nó về trước còn tụi mình thì ngồi lại hóng mát, trong bãi đất đó một cái mả nhỏ, người chết trong hình còn khá trẻ, cũng đẹp lắm, thế là tụi nó cứ kháo nhau mà khen, bảo tiếc, bảo uổng, mình thì đói quá nên mua ổ bánh mì mà ngồi gặm,không tham gia với bọn nó. Tối đó, tuyệt nhiên không có gì xảy ra, im phắc, nhìn qua thì thằng nào cũng nằm im ru. Mình nghĩ chắc tụi nó mệt quá nên ngủ say rồi, thế là mình cũng an tâm chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau, mình thức dậy thì thấy tụi kia nằm y như tôi qua?! chả nhẽ cả đêm tụi nó không động đậy.
Ma nu


Thấy không ổn, mình kêu người trong nhà ra, bà thằng P nhìn nhìn 1 tí thì như hiểu chuyện, bả đem ra 1 ít nước gì đấy (hình như là rượu, tại có mùi) thoa lên tay rồi tát mỗi thằng 1 cái nổ đom đóm! sau khi tụi nó tỉnh dậy, vẫn như bữa trước, mặt mày xanh lè, tụi nó bảo không động đậy được, rồi mơ thấy bị 1 người phụ nữ dẫn đi đâu đó...Bà hỏi hôm qua có đi đâu chơi gần mồ mả gì không, thì tụi mình kể lại câu chuyện cho bà nghe, bà mới bảo mẹ P đi mua một ít bánh kẹo, trái cây, rồi ra ngay chỗ cái mả ấy bắt từng thằng thấp nhang xin lỗi, sau bà mới kể là do người ta chết trẻ chưa có chồng con mà theo khen như vậy ắt chí sẽ thích thú mà đi theo..cũng may phát hiện được không chắc toi mạng rồi, riêng mình không bị do từ nhỏ ba đã dạy đi đâu ra mồ mả thì không được nói bậy, với lại lúc đó đang gậm bánh mì nữa...

Chiều đó cả bọn bắt xe về lại Long Xuyên, thằng P bị tẩy chay do xém tí nữa thì gián tiếp gây ra án mạng do dụ dỗ tụi nó về quê, từ đấy về sau chỉ có mình mình là về quê với nó chơi...Đúng là không tin thì chưa chắc không có. À, còn 1 chuyện nữa..Trong lúc tụi mình 3 chân 4 cẳng chạy về nhà lúc đi đồng thì mình có thoáng thấy 1 bác đang tưới rau, nhưng được biết ở đây người ta chỉ tưới rau từ 3h tới 5h thôi, thoáng sau nhìn lại thì cả cánh đồng hoàng toàn trống trơn không 1 bóng người! Vậy bác tưới rau lúc nãy đão biến đâu mất rồi...

Bóng ma trên cây gạo

- Rầm!
Đừng lo, không phải động đất đâu, đó là gia đình chiến thôi.
- Ông đừng mê tín nữa! Con đã nói bao nhiêu lần rồi. – Bố tôi hét lên, gân xanh nổi lên cuồn cuộn hai bên thái dương.
- Vâng, tôi cổ hủ, tôi lạc hậu. Tôi dọn đi đây, không làm chướng mắt anh nữa. – Khuôn mặt già nua của ông nội đỏ bừng lên giận dữ hét trả lại.
- Con không có ý đó. – Bố tôi mặc dù cáu tiết nhưng vẫn cố dịu giọng.
- Tôi biết, tôi sẽ ra đi im lặng, không để anh bị mất thể diện đâu.
Ông nội bắt đầu gom đồ dùng cá nhân. Nhìn phía sau, trong ông nhỏ bé gầy gò đến tội nghiệp. Chuyện nguy hiểm rồi đây.
- Ông đi thật à? Hôm nay cháu nấu món canh nấm ông thích nhất đấy. Tiếc quá! Haz..zz.. – Tiếng xào nấu trong bếp cùng mùi thức ăn thơm lừng tạo nên hiệu ứng tuyệt vời khiến ông nội ngừng tay ra chiều ngẫm nghĩ.
Bong ma tren cay gao

- Canh nấm à? Thế thì ta ăn xong bữa cơm tối rồi sẽ đi. Ông nội quay lại phòng khách, ngồi vắt chân trên ghế, đọc báo.
Sau bữa ăn, mọi người sẽ cùng xem tivi và không ai nhắc đến chuyện chuyển đi nữa. Tôi đoán vậy bởi nó đã được diễn đi, diễn lại không biết bao nhiêu lần. Sau bữa ăn, ông nội về phòng, đóng cửa cái rầm. Bố tôi day day trán rồi cũng cầm áo khoác đi ra ngoài.
Xem ra, lần này có vẻ căng thẳng thật đây. Tôi bật tivi xem bản tin thời sự địa phương một mình.
“Nhiều người dân địa phương cho biết: Gần đây, cây gạo trong ký túc xá Vùng Hồ xuất hiện nhiều hiện tượng ma quái. Sự kiện đang gây sự hoảng loạn lớn cho học sinh nội trú trường quốc tế này. Vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra”.
Đây rồi, chủ đề chính của vụ tranh cãi giữa hai người đàn ông trong gia đình tôi. Có nhiều dị bản khác nhau, nhưng đầy đủ và chi tiết nhất vẫn là phiên bản Rybak đã kể trong căntin trưa nay:
- Bọn mày biết không? Cây gạo ký túc xá trường mình có ma đấy! Tối qua, một đôi khóa trên đang hẹn hò bỗng xuất hiện một bóng trắng mờ mờ đung đưa trên cành cây như bị treo cổ ấy.
Ali Khan chen vào:
- Mà cái cây gạo ấy cũng kỳ lạ lắm nha, chưa ai thấy nó ra hoa, ra lá lần nào, tháng trước, trường mình định dời đi để xây thêm thư viện, Minh – cáu – kỉnh…
Tôi lừ mắt nhìn. Cậu ta liền gãi đầu:
- À, ý mình là thầy giám thị xung phong cầm rìu chặt, mới nhát đầu tiên đã lăn ra bất tỉnh. Từ vết chém, chảy ra dòng nhựa đỏ như máu. Không ai dám đụng đến nó nữa.
- Thật sao? Cả bọn phấn khích cùng tò mò.
- Tốt rồi, thầy giám thị sẽ không phải thức đêm rọi đèn đuổi người nữa. Tôi vơ vội sách vở rồi chạy đến lớp Toán năng khiếu.
- Ê, còn vụ cầu cơ tối nay, tham gia không? – Kyomi nói với theo.
- Không!
Ông nội thường nói: Qủy không đụng vào người thì cũng đừng trêu ngươi quỷ. Tôi không hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật, cũng không ủng hộ thuyết duy tâm. Nhưng tôi nghĩ, cũng đúng với quan niệm của tôi, người không đụng ta, ta không đụng vào người. Những trò cầu cơ, ma lon hay khiêng xác, tôi không muốn thử.
Ông nội đối với sự việc lần này thì nhất quyết cho rằng đây là linh hồn chưa được siêu thoát nên đang tìm cách báo oán. Còn bố tôi đứng trên quan điểm khoa học nói rằng: trong không trung có rất nhiều phân tử, các phân tử này cũng có khả năng lưu giữ hình ảnh, nhưng chúng luôn vận động, hợp rồi phân tán rất nhanh. Lúc nào sự sắp xếp của chúng trùng hợp với thời điểm trước đây sẽ tái hiện lại hình ảnh đã xảy ra vào thời gian đó.
Bong ma tren cay gao

***
Sáng hôm sau, tôi vừa vứt cái cặp to oành vào tủ gửi đồ đã thấy bọn Rybak rệu rạo mò tới trông chả khác gì lũ Zoombie trong game hoa quả nổi giận:
- Hi. Sao?
- Forever and one. Sợ thật! – Ali Khan chẳng để ý hình tượng ngồi phịch xuống đất.
- Sao, hỏi được danh tính của ma nữ rồi à?- Tôi giúp cậu ta cất đồ.
- Bọn này cố gắng chong mắt thức đến nửa đêm, lén lút mãi mới thoát khởi tầm mắt của Minh – cáu – kỉnh, thành công tiếp cận cây gạo bày bàn cơ, thắp nhang. Đọc xong bài vè hồn xong thì…
- Tiếp đi Rybak, đang gay cấn mà. – Tôi tò mò.
Rybak đưa mắt nhìn Kyomi đầy ý nhị rồi im bặt.
Kyomi đóng tủ đồ cái rầm, rồi cáu kỉnh:
- Vâng, là tôi, tự nhiên ngất xỉu, hại hai ông phải vác về phòng.
Nói xong, hất lọn tóc xoăn ra sau vai rồi quay lưng đi thẳng về phía lớp học. Rybak và Ali Khan giương đôi mắt giăng đầy tơ máu do mất ngủ đầy nhìn tôi:
- Đâu chỉ vậy, còn được mời ghé thăm phòng giám thị viết bản kiểm điểm và chép 100 lần nội quy. Một đêm kinh hoàng.

Bà hàng xóm kì dị



Hôm nay tôi vừa biết được một câu chuyện kỳ dị mà chính gia đình nhà tôi đã trải qua.
Câu chuyện tôi kể để mọi người biết rằng ở đâu đó có những chuyện tâm linh mà khoa học chưa có lời giải thích là hoàn toàn có thật. Tôi sẽ thuật lại đầu đuôi câu chuyện mà không thêm thắt bất kỳ một chi tiết nào. Tôi vào truyện ngay đây.
Gia đình tôi sống ở Đà Lạt, ba mẹ đều là giảng viên của trường đh.Đà Lạt. năm 2005 ba tôi chuyển công tác về SG và sống ở đây cùng chị gái đã xuống trước để học Đại Học. Cấp 3 tôi học ở DL, sau đó cũng chuyển về SG học từ năm 2009. Tuy 3 bố con sống dưới sg, để mẹ lại 1 mình ở DL nhưng gđình vẫn rất vui vẻ. 2 tuần ba tôi lại lên dl thăm mẹ, hay có khi rảnh rỗi mẹ vẫn xuống sg chăm sóc 3 bố con. Mẹ 1 mình ở Đà Lạt đôi lúc cũng buồn, vậy nên ngoài thời gian làm việc ra mẹ chơi thể thao khá nhiều và có được sức khỏe rất tốt. Tết năm nhất tôi về DL ăn tết cùng mẹ, ba thì về quê thăm bà, khi đó chị gái đã đi làm và phải 29 âm mới được về. Tối đó về nằm cùng mẹ nói chuyện, mẹ tâm sự, trên này một mình buồn và nhớ 3 bố con nhưng may cũng có công việc, chơi thể thao và hàng xóm thăm hỏi nên đỡ nhiều. Mẹ kể ngày tôi chuyển đồ về sg để học, thì ở phía đầu xóm có 1 bà chuyển về ở. Bà này tên H, tuổi tầm 40 nhưng trông rất già so với mẹ tôi. Vóc dáng bà H mập mạp và hơi lùn, mẹ bảo bà sống cùng anh chị gái nhưng họ đã sang Úc định cư, bà ở lại VN để trông nhà, không có công việc và người nhà bên kia gửi tiền về hàng tháng để chi tiêu vậy nên bà H rất rảnh rỗi. Bà H không được hàng xóm chào đón vì mẹ bảo bà hơi có vấn đề về tâm lý, cũng dễ hiểu ở tuổi này mà không lập gia đình thì ai chả thế. Bà H tính tình tọc mạch, thấy xóm giềng có gì mới bà đều hỏi nguồn gốc, giá cả, v…v…. làm hàng xóm rất khó chịu. Người ta không thích bà H, bà hỏi chỉ trả lời xã giao chứ chẳng ai thèm bắt chuyện. Riêng có mẹ tôi, mẹ vẫn thường hay muối dưa, muối cà gọi bà H sang lấy 1 hũ về ăn. Bà H thấy vậy cũng hay sang nhà chơi hơn. Những ngày cuối năm bà H đến và lấy làm lạ khi thấy tôi trong nhà, bà hỏi han nhưng tôi nhận ra, đúng là cách nói chuyện không bình thường, có vẻ như ngày trước bà không được học nhiều.
Ba hang xom ki di

Hôm đó 2 mẹ con tôi nấu cơm trưa dưới bếp, bà H đến gọi cửa, mẹ bảo cứ xuống vì cửa chẳng khóa rồi 2 mẹ con lại lúi cúi nấu nướng. RẦM… mẹ hớt hải chạy ra thấy bà H đang ngồi bệt dưới chân cầu thang dẫn xuống bếp, mặt bà nhợt nhạt tay chân run lên, tóc tai bù xù, con mắt như người mất hồn. Mẹ lay bà H rồi hỏi đi đứng thế nào mà để trượt té. Bà H ngồi thần ra 1 lúc mới giật mình ấp úng bảo, cái bậc thang nhà này trơn quá, đi không cẩn thận nên ngã. Rồi mẹ dìu bà H vào bếp ngồi xuống ghế. Vẻ mặt bà H vẫn thất thần nhưng thôi tôi chẳng để ý nữa lại cặm cụi sắt rau. Mẹ tôi mở lời có định sẽ mời bà H bát cơm, bà H vui vẻ nhận lời nhưng miệng vẫn không ngừng than phiền về cái bậc thang. Trong bếp nhà tôi đặt cái gương tròn nhỏ có chân đứng, bất chợt tôi nhìn vào cái gương đang dựng ở gần chạn bát, tôi thấy gương mặt bà H, trong gương trông bà ta già đi nhiều và khuôn mặt rất tức tối, tuy nhiên khi thấy tôi bắt gặp trong gương bà H nhéch mép cười, vẻ mặt thất thần lúc nãy biến mất thay vào đó là cái nhìn với vẻ thách thức. Giật mình làm con dao gọt rau cắt vào tay. Cảnh tượng lúc rồi rất kinh hãi, làm sao mà người trong gương lại khác với vẻ bên ngoài đến vậy… Tôi chạy vội lên nhà băng ngón tay chảy máu lại rồi xuống dưới với mẹ. Bà H đã về, mẹ bảo bà té đau nên bỏ về bôi thuốc và đổi ý từ chối bữa cơm. Cái gương lúc nãy đã bị ai đó đặt nằm úp xuống. Đó là chuyện kỳ lạ đầu tiên mà tôi thấy trong đời, nó ám ảnh tôi đến suốt mấy buổi tối và gần như lần nào đánh răng soi vào gương tôi cũng nghĩ đến gương mặt ma quái của bà H.
Tết năm đó ngày mùng 3 bà H có sang chơi nhưng không hiểu vì lý do gì bà không chịu vào nhà, chỉ đừng ngoài ngõ gọi tôi ra, bà bảo chị bà gửi quà tết về, có socola Úc cho tôi. Tôi vui vẻ nhận nhưng tiền lì xì thì không lấy vì mẹ bảo bà ko có công việc, bên kia người thân gửi tiền về cũng không nhiều nên đừng nhận của ngta làm gì. Tôi lấy kẹo nhưng cũng cho thằng cu hàng xóm chứ chẳng ăn. Và không biết có phải trùng hợp không vì thằng T hàng xóm sau hôm ăn socola thì sốt mê man 5 ngày cho tới tận hôm tôi lên xe về SG mới thấy nó khoác áo trùm khăn, mặt mày hốc hác ra chào a về SG đi học.
Từ sau lần tết về Đà Lạt, sức khỏe của mẹ tôi có phần đi xuống, mẹ hay bị đau lưng đau khớp, ba bảo để về đưa mẹ đi khám, rồi chị cũng nói gửi người mua thuốc ở nc ngoài về mẹ uống nhưng mẹ khăng khăng không chịu. Mẹ bảo bà H có người gửi thuốc bên Úc về mẹ bôi thấy đỡ hẳn. Gọi đt về lúc nào mẹ cũng bảo đỡ nhưng dạo gần đây mẹ ít đi thể thao với các cô trong trường hơn vì đau khớp, hôm nào bôi thuốc bà H thì đỡ, ngưng bôi thì lại đau nằm ở nhà. Lúc hè tôi lại về Đà Lạt thăm mẹ và lấy làm lạ vì bà H sang nhà chơi thường xuyên hơn, mẹ hay nổi cáu hơn và ăn rất ít. Tôi lo cho sức khỏe của mẹ nên vẫn hay dặn dò nay mai con xuống SG mẹ phải ăn uống đàng hoàng chứ cứ như thế này làm sao mà khỏe được. Mẹ ậm ừ rồi lại nhắc đến bà H, mẹ bảo hôm nào bận đi dạy cả sáng cả chiều, mẹ gửi chìa khóa bếp bà H nấu rồi về ăn trưa để chiều đi làm cho tiện. Tối đến mẹ thường đóng cửa phòng ngủ xem ti vi, có hôm tôi vào thấy mẹ lấy cái hũ kem chống nắng ra bôi, mẹ bảo lọ này hết kem rồi, đưa bà H bỏ thuốc đau khớp vào rồi mẹ lấy bôi, đỡ đau nhiều. Bà H chẳng bao giờ đưa thuốc nguyên tuýp cho mẹ mà chỉ toàn lấy hộp rỗng rồi đổ vào nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, vì thấy thuốc có kiểu mùi dầu và khá nóng, có lẽ cũng tốt cho khớp thật. Thỉnh thoảng tôi nghĩ thôi thì có hàng xóm hay sang thăm hỏi, mẹ ở 1 mình thì như vậy cũng vui nên cũng chẳng can ngăn, mặc dù tôi thấy sự can thiệp của bà H dạo gần đây nhiều một cách bất thường.
Ngoài chuyện khớp gối hay đau thì sức khỏe của mẹ nếu so với người ở tuổi đó tôi lại thấy mẹ không yếu cho đến cách đây hơn 1 năm, mẹ bị đau ở bụng, đau lắm phải gọi cấp cứu đến đưa vào bệnh viện. Tôi đang học nhưng phải bỏ dở về nhà chăm mẹ, bác sĩ bảo mẹ bị viêm túi mật cấp, phải điều trị 1 tuần tại viện và có khả năng cần phẫu thuật. Nhưng sau 3 ngày thuốc mẹ đỡ hẳn và bác sĩ bảo ko cần mổ nữa vì tình trạng sức khỏe thế này đã rất khả quan rồi. Thời gian mẹ nằm viện có các cô chú đồng nghiệp đến thăm, mẹ cũng vui vẻ lạc quan nên sức khỏe hồi phục rất nhanh chóng, tuy nhiên không 1 lần bà H đến bệnh viện để hỏi han sức khỏe của mẹ mặc dù hàng ngày bà ta rất hay quan tâm. Mẹ nằm viện nên tôi phải nấu ăn nhà rồi đem lên để mẹ ăn uống thuốc. Hôm đầu vào bếp nấu bữa trưa mang cho mẹ tôi thấy cầu thang xuống bếp có tấm thảm đen, lạ ở chỗ tấm thảm không đặt trên đầu hay cuối cầu thang, mà lại đặt ngay ở khoảng giữa, chỗ bậc thang, nghĩ chắc nhà cũ dột bẩn nên mẹ để đó thấm nước. Nhưng khi hỏi thì mẹ bảo bà H cho tấm thảm đó bảo nên đặt ở bậc thang này vì nó trơn đi lại nguy hiểm lắm. Những hôm đầu khi mà mẹ còn đau nhiều, tôi ngủ trên bv chăm mẹ, khi ba xong công việc ở sg về thì thay tôi ở bv trực. Khi ngủ ở nhà một mình, 3 đêm liên tiếp tôi mơ cùng 1 giấc mơ. Cũng đã lâu rồi nên tôi không nhớ chính xác chi tiết nhưng đại loại, có 1 cô gái, còn trẻ và nói giọng ở vùng Khánh Hòa, cô gái này tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng hình như rất quen thuộc. Cô bảo: “Đừng cho nó vào, đừng cho nó vào”, vừa nói cô vừa đứng trên đầu cầu thang dẫn xuống bếp trừng mắt nhìn vào tấm thảm đen mà chỉ”. Tôi thường giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ đó, mỗi đêm nó lặp lại 2-3 lần như thế và tôi bắt đầu có linh cảm xấu về bà H.
Ngày mẹ tôi xuất viện về nhà bà H lại niềm nở chạy sang hỏi han bệnh tình. Bà ta ngồi cạnh mẹ xoa tay thân mật làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Bỗn có tiếng xe hơi trước nhà mẹ bảo chạy ra xem ai gọi cửa. Bước ra khỏi nhà tôi nhận ra chiếc xe hơi biển số 78 đậu trước cửa, 2 ông bà già cùng 1 đôi vợ chồng trẻ ngồi ghế trước. Ông bà già bước xuống xe cười chào tôi, tôi chưa nhận ra thì họ đã xoa đầu bảo, cu C dạo này lớn quá, ngày nào còn bé xíu bác bế trên tay. Chắc là họ hàng về thăm, nhưng nhà tôi chẳng có ai thân thuộc ở miền trung cả… đôi vợ chồng trẻ bước xuống sau, anh chồng trông có vẻ thành đạt, còn cô vợ trông khá xinh xắn, lanh lẹ. Mời họ vào nhà uống nước, mẹ tôi đon đả chạy xuống, 2 bên tay bắt mặt mừng, mẹ bảo đây là vợ chồng bác S, ngày xưa cu còn nhỏ 2 bác vẫn hay chăm đấy. Đôi vợ chồng trẻ cúi chào mẹ tôi, cô gái là con của bác S, còn kia là anh chồng mới cưới, cả gia đình đi du lịch rồi ghé thăm nhà tôi. Tôi không có ấn tượng gì về họ ngoại trừ cái giọng của cô con gái, thậm chí tôi có phần hơi sợ vì nó đúng là giọng của người mà tôi mơ thấy. Không thể nhầm lẫn được, là giọng nói của 1 người nhưng chị này trông cao ráo mảnh khảnh hơn người tôi trông thấy trong mơ. Sau câu chuyện giữa mẹ và những người kia tôi được biết. Chị này tên Tr, gia đình chị Tr ở Phú Yên, chị là em gái chị Đ, người mà ngày xưa thời sinh viên từng ở trọ nhà tôi.
Ba hang xom ki di

Quay sang câu chuyện về chị Đ. Gia đình chị Đ ngày xưa còn khó khăn, khi chị đỗ đại học bác S dẫn chị đi chung quanh khu ĐH Đà Lạt tìm nhà trọ và được mẹ tôi giúp đỡ. Chị Đ rất ngoan và siêng năng, ngoài thời gian học ra, chị còn phụ giúp mẹ tôi làm việc nhà lúc rảnh rỗi. Cả nhà tôi quý chị Đ lắm nên vẫn thường hay nấu cơm mời chị ăn và còn chẳng lấy tiền ở trọ. Năm 94 nhà tôi xây nhà lên thêm 2 tầng nữa, khi đó tôi đã đủ lớn để nhận thức được mọi chuyện xung quanh. Trong ấn tượng của tôi chị Đ rất tốt, có lần chị dẫn 2 chị em tôi đi học khi ba mẹ có công việc bận. Chị thường đùa nghịch và rất chiều chuộng tôi. Khi nhà tôi hoàn thành, cả nhà chuyển lên tầng trên ở, còn phía dưới định sẽ cho thêm sv ở trọ. Khi ấy chị Đ ở 1 mình lầu dưới. Đêm đó Đà Lạt rét, mưa gió rất lớn, và chuyện không hay đã xảy ra. Chị Đ đi làm thêm về trễ, chị trượt té cầu thang. Đến sáng cả nhà tôi mới phát hiện ra thì chị đã đi, có lẽ vì mất nhiều máu mà không ai kịp phát hiện. Nhà tôi thương chị lắm, như mất mát trong gia đình vậy, lúc nhà còn bé, quây quần như 3 chị em vậy, khi nhà xây lên lại tách chị Đ ra ở tầng dưới, lúc chuyện vừa xảy ra tôi còn hay dỗi ba mẹ vì xây nhà cao lên gây ra cái chết cho chị Đ. Nhưng thời gian cũng trôi qua, mọi chuyện cũng ổn. Nay ba mẹ chị Đ đến nhà chơi và dẫn chị Tr cùng chồng mới cưới ra mắt. Chuyện qua lâu nên chẳng ai nhắc đến chị Đ cả, chỉ còn tôi suy nghĩ… thẫn thờ 1 lúc rồi lại giật mình, bà H nãy giờ ngồi trò chuyện với mẹ đã về từ khi nào rồi, trong khi nãy giờ cửa ngõ chỉ đón người vào chứ đâu có ai đi ra. 3 ngày nay gia đình bác S và vợ chồng chị Tr ở nhà tôi chứ ko ở khách sạn vì nhà cũng lớn mà lại mùa du lịch rất khó tìm chỗ ở. Nhà có khách bà H cũng chẳng sang. Còn tôi bắt đầu mơ hồ về người con gái trong giấc mơ mấy hôm trước, có lẽ đó là chị Đ. Chị đang cố gắng nói với tôi điều gì đó! Hôm đó tôi quyết định xuống bếp đem tấm thảm bà H cho quẳng vào sọt rác, rùng rợn thay, bậc cầu thang bên dưới tấm thảm đầy những vết đen, nó chi chít như vảy cá trông rất kinh tởm. Tôi lấy xà phòng chà đi chà lại nhưng những vết đấy chẳng hề biến mất, tôi phải lấy nùi dẻ khác để che lên. Bởi vì trông vào cái vết loang lổ kỳ lạ đó, hẳn ai cũng phải rùng mình!
Ngày cuối cùng mà bác S ở nhà tôi, mẹ bảo cả nhà làm bữa ăn đễ tiễn mai các bác về Tuy Hòa. 3 ngày du lịch DL chắc cũng mệt, các bác ở nhà cùng chị Tr và gđinh tôi nấu bữa cơm chia tay. Mẹ và bác gái cặm cụi dưới bếp. Bác trai, ba tôi và a chồng chị Tr ở trên lầu xem tv nói chuyện. Nấu nướng xong mẹ gọi tôi xuống bê cơm lên, khi xuống tôi thấy chị Tr đang lau cầu thang, chị bảo thấy vết bẩn sẵn tay chùi luôn, và lạ lùng thay chị Tr đã lau sạch vết đen mà hôm nọ tôi cố gắng đến mấy cũng chẳng thể chà sạch. Xuống bếp thấy vợ bác S đang rươm rướm, bác bảo cái gương trong bếp là của chị Đ ngày xưa dùng, nó làm bác nhớ cô con gái quá cố. Đêm hôm bác S về tôi lại nằm mơ, tôi thấy người con gái hôm nọ dắt tay ra vườn và lấy tấm thảm đen của bà H đem ném vào đống lửa đang cháy. Sau đó cô đi vào bếp và dựng chiếc gương lên. Xong việc cô gái xoa đầu tôi đi vào nhà, bước đến chân cầu thang rồi nằm xuống. Tôi tỉnh giấc và biết chắc người con gái trong mơ là chị Đ, chị đang cố mách bảo tôi. Thay vì cảm giác sợ hãi như những lần trước, đêm đó tôi háo hức đợi đến sáng và sẽ làm theo những gì tôi nhìn thấy trong mơ. Sớm tinh mơ tôi đã xuống bếp dựng cái gương đang nằm úp lên. Rồi ra vườn dọn lá cây rụng. Gom vào 1 góc rồi đốt sau đó tôi không quên quay vào sọt rác lấy cái thảm của bà H cho ném luôn vào lửa. Cái thảm cháy mùi hôi thối kinh khủng, như mùi chuột chết vậy. Từ sau hôm đó, tinh thần của cả gia đình phấn chấn lên hẳn, lọ thuốc khớp bà H cho cũng đã hết thay vào đó mẹ uống thuốc trị khớp chị tôi mua. Mẹ tôi không còn đau gối nữa và đi tập thể dục sáng sớm đều đặn. Bà H cũng chẳng bao giờ sang thăm nữa, mẹ nói hôm bác S tới bà H lên là để chào mẹ, dọn đồ chuẩn bị qua Úc định cư.
Những chuyện kỳ lạ hay bệnh tật không còn xuất hiện trong nhà tôi nữa. Ba tôi về Đà Lạt nghỉ lễ cách đây 4 ngày và vừa gọi đt cho tôi để kể chuyện. Hôm rồi căn nhà bà H ở có 2 thanh niên đến, đó là con của chị gái bà H, nó đem hoa quả đến thắp nhang, thấy thế mẹ tôi cũng sang hỏi chuyện vì lâu ngày chẳng thấy tin tức bà H. 2 đứa nó kể hồi trước vẫn hay về VN để thăm cô nhưng sau khi cô nó nạn mất, đây là lần đầu tiên tụi nó về VN hương khói. Bà H bị tai nạn và mất từ năm 2007, vậy mà trong 3 năm gần đây hàng xóm vẫn thấy đèn nhà sáng, bà H đi lanh quoanh trong xóm hỏi han. Vong hồn bà H chẳng được ai chào đón, trừ mẹ tôi nên bà hay lui tới nhà, có lẽ không phải vong tốt nên bà gây ra nhiều chuyện kỳ dị và bệnh tất trong nhà tôi, cũng may có chị Đ giúp đỡ. Nếu không chưa biết còn tai họa nào nữa sẽ xảy ra.
Vì câu chuyện là hoàn toàn có thật vậy nên xin các bạn đã đọc, nếu không tin cũng đừng nên báng bổ những người đã khuất. Thân!

Bóng ma


Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự nhiên, với bộ y phục sang trọng và với những đồ trang sức đắt tiền, thiếu phụ lạ mặt dường như toát ra một vẻ lôi cuốn lạ lùng khiến bác sĩ H. đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào đôi mắt thiếu phụ, một đôi mắt với sự quyến rũ đầy ma quái.

***

Trên con đường từ Sài Gòn về Long An, khách đi đường nhận thấy có một căn biệt thự cổ nằm trên một thửa đất mênh mông, cách cầu Long An khoảng trên dưới hai mươi cây số. Đó là biệt thự Phước Lộc Thọ của nhà họ Mã, một phú thương Trung Hoa sang VN lập nghiệp từ cuối thế kỷ trước.

Cũng giống như hầu hết những người Hoa sang lập nghiệp tại VN, họ Mã tới Sài Gòn với hai bàn tay trắng, và cũng giống như chú Hỏa, nhà tỉ phú Trung Hoa tại VN, họ Mã cũng làm nghề buôn bán ve chai trong những năm đầu. Nhưng chỉ chưa đầy hai chục năm sau, ông đã trở thành một trong những phú thương Trung Hoa nhiều thế lực nhất tại Chợ Lớn. Chính trong thời gian này, ông đã cho xây toà biệt thự trên đường Sài Gòn Long – An để có chỗ nghỉ ngơi trong dịp cuối tuần.

Vào khoảng thập niên 60, chủ nhân biệt thự Phước Lộc Thọ là Mã Hồng Long, cháu đích tôn của nhà tỉ phú họ Mã. Khi đó, ông bà Hồng Long đã ngoài sáu mươi, và tuy căn biệt thự thật rộng rãi, chỉ có hai ông bà, một bác tài, một người đầu bếp và một cô tớ gái giúp việc cư ngụ mà thôi.

Một hôm, vào khoảng trung tuần tháng Bẩy năm 1962, bác sĩ Nguyễn Đ.H., vị bác sĩ gia đình của nhà họ Mã, được bác tài đánh xe tới tận phòng mạch đón về biệt thự Phước Lộc Thọ để thăm bệnh gấp cho bà Hồng Long đang đau nặng.

Tới nơi, bác sĩ H. được mời ngồi chờ trong phòng khách phụ, một căn phòng nhỏ tối tăm vì cửa sổ bị một tàng cây lớn che phủ. Ở góc phòng là một cái cầu thang cũ kỹ dẫn lên từng trên.

Sau khoảng mười lăm phút, đúng lúc bác sĩ H. bắt đầu cảm thấy nóng ruột thì cửa phòng xịch mở và một phụ nữ bước vào. Vì trời âm u và cũng vì căn phòng thiếu sáng, bác sĩ H. không thấy rõ mặt thiếu phụ mà chỉ có cảm tưởng rằng bà ta còn rất trẻ, đẹp và bận y phục thuộc loại đắt tiền. Những chiếc vòng vàng trên tay thiếu phụ chạm vào nhau theo nhịp bước tạo nên một âm thanh lạ lùng trong khi đôi bông tai và chiếc vòng vàng trên cổ thiếu phụ toả ra những luồng sáng vàng mờ nhạt.

Làm như không để ý tới bác sĩ H., thiếu phụ tiến thẳng tới phiá cầu thang, ngưng lại vài giây ở chân cầu thang như có vẻ ngại ngùng trước khi chậm rãi bước lên. Khi gần tới đầu cầu thang, thiếu phụ ngưng lại, quay nhìn xuống phiá bác sĩ H. đúng lúc ngoài trời chợt sáng lên, có lẽ mặt trời vừa thoát ra ngoài vầng mây che phủ, và một vệt nắng từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào mặt thiếu phụ.
Bong ma


Đây là lần đầu tiên bác sĩ H. có dịp nhìn rõ mặt bà ta . Khuôn mặt thiếu phụ có một nét đẹp lạ lùng, tuy nhiên vẻ quyến rũ của bà ta dường như nhờ ở nét, nửa như đam mê một cách tàn nhẫn, nửa như tuyệt vọng của bà.

Lối ăn bận cũng như vóc dáng của thiếu phụ chứng tỏ rằng bà ta là người thuộc giai cấp thượng lưu. Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự nhiên, với bộ y phục sang trọng và với những đồ trang sức đắt tiền, thiếu phụ lạ mặt dường như toát ra một vẻ lôi cuốn lạ lùng khiến bác sĩ H. đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào đôi mắt thiếu phụ, một đôi mắt với sự quyến rũ đầy ma quái.

Bác sĩ H. cảm thấy bầu không khí trong phòng thay đổi một cách rõ rệt với sự hiện diện của thiếu phụ. Tuy là một người can đảm, tự nhiên bác sĩ H. cảm thấy như có một luồng hơi lạnh xâm nhập vào tận xương sống khiến ông rùng mình, nổi gai ốc. Nhìn đăm đăm vào thiếu phụ, ông có cảm tưởng như, không phải nhìn vào một người đàn bà đẹp mà là đang nhìn vào một linh hồn vô vọng bị đọa đầy.

Sau khi nhìn bác sĩ H và nhếch môi cười ma quái, thiếu phụ quay mình chậm rãi bước lên lầu và biến dạng. Trong lúc còn đang ngỡ ngàng vì sự việc mới xẩy ra và đang tự hỏi người đàn bà đó là ai, bác sĩ H. được mời vào thăm bệnh cho bà Hồng Long. Sáng hôm sau, bác sĩ H. trở lại thăm bệnh cho bệnh nhân và cảm thấy hài lòng khi bệnh tình bà Hồng Long đã thuyên giảm một cách rõ rệt.

Trước khi giã từ, bác sĩ H. thuật lại cho ông Hồng Long nghe về những gì ông thấy vào ngày hôm trước và hỏi ông Hồng Long xem thiếu phụ đó là ai. Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ H., vị chủ nhân trả lời với vẻ tuyệt vọng:

- Hừ! Tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì ngoại trừ việc đó.

Rồi ông cho bác sĩ H. hay rằng thiếu phụ mà ông trông thấy ngày hôm trước không phải một người bằng xương bằng thịt mà là một hồn ma đầy tội lỗi của một người đàn bà, con gái ông nội ông – tức là bà cô của ông, người đã hạ sát đứa con sơ sinh của bà, kết quả sự thông dâm giữa bà và người anh rể. Sau khi chết, hồn bà không siêu thoát được và đã ở lại ám ảnh biệt thự Phước Lộc Thọ.

Bà ta chỉ hiện ra trong một căn phòng duy nhất, nơi bác sĩ H. ngồi chờ, và mỗi lần bà ta hiện ra, chắc chắn có một người trong ngôi biệt thự sẽ phải chết.

Ông Hồng Long nói thêm:

- Lần cuối bà hiện ra là ngày con trai tôi chết đuối ở Nha Trang. Việc bà hiện ra ngày hôm qua chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Vợ tôi sẽ không thể nào qua khỏi.

Tuy bác sĩ H. trấn an ông Hồng Long rằng ông ta không nên lo âu thái quá về bệnh tình của bà vợ vì bà Hồng Long đã có những dấu hiệu hồi phục rõ ràng và không còn trong tình trạng nguy kịch nữa, vị chủ nhân biệt thự Phước Lộc Thọ vẫn tỏ vẻ hết sức lo âu, và bà Hồng Long đã tắt thở ngay trong ngày hôm đó, mấy tiếng đồng hồ sau khi bác sĩ H. rời khỏi nơi này.

Mấy năm sau, một thân chủ của bác sĩ H. tới gặp ông trình bày về tình trạng của một người em gái. Theo bà, em gái của bà hiện bị bệnh nặng chỉ vì sự tưởng tượng hoặc vì ảo giác.

Bà thuật lại rằng, cách đó khoảng hai tuần, hai vợ chồng bà và cô em gái lái xe tới biệt thự Phước Lộc Thọ thăm ông Hồng Long nhưng ông này không có nhà. Trong khi bà và ông chồng đang nói chuyện với người đầu bếp trong phòng khách thì cô em của bà bước vào một căn phòng nhỏ kế bên, căn phòng có một cái cầu thang cũ dẫn lên từng trên.

Một lúc sau, không thấy cô em, họ bèn đi tìm và thấy cô này đang trong tình trạng khủng hoảng trong căn phòng nhỏ. Cô em hổn hển thuật lại rằng trong lúc cô đang ở trong phòng thì một thiếu phụ xinh đẹp ăn mặc sang trọng bước vào. Khi đi ngang cô trên đường hướng về phiá cầu thang, thiếu phụ lạ mặt lắc mạnh hai cánh tay khiến những chiếc vòng đeo tay kêu rổn rảng.

Lên đến giữa cầu thang, thiếu phụ ngưng lại nhìn cô gái với một ánh mắt đầy ma quái khiến cô gái kinh hoàng gào la nhưng không thành tiếng.

Nữ thân chủ của bác sĩ H. cho biết:

- Chúng tôi cười và nói với em tôi rằng chắc là nó ngủ mê hay tưởng tượng, nhưng nó cương quyết nói rằng nó đã thực sự nhìn thấy một người đàn bà.
Bong ma


Bác sĩ H. hỏi lại:

- Thế bà có biết người nào cư ngụ trong biệt thự đó qua đời sau khi bà tới thăm hay không.

- Dạ, khi chúng tôi tới thì ông Hồng Long đang ở trong bệnh viện và ông qua đời ngay chiều hôm đó.

Bác sĩ H. bèn giải thích:

- Em gái của bà không tưởng tượng đâu bởi vì chính mắt tôi đã nhìn thấy người đàn bà ma quái đó vào ngày bà Hồng Long từ trần.

Rồi bác sĩ H. thuật lại kinh nghiệm để đời của ông trong căn phòng nhỏ với chiếc cầu thang cũ kỹ trước khi nói thêm:

- Tôi nghĩ là ông bà không nên chế diễu hoặc tỏ ý nghi ngờ những gì cô em bà thuật lại. Nếu có thể, xin bà vui lòng đưa em bà tới gặp tôi càng sớm càng tốt.

Ngay ngày hôm sau, cô em gái tới gặp bác sĩ H. và sau khi đôi bên trao đổi những kinh nghiệm bản thân về việc gặp gỡ hồn ma thiếu phụ trong biệt thự Phước Lộc Thọ, bệnh tình cô gái hầu như thuyên giảm hẳn và chưa đầy hai tuần sau cô ta đã hoàn toàn bình phục.

Sau cái chết của ông Hồng Long, biệt thự Phước Lộc Thọ bị bỏ hoang trong nhiều năm trời, tuy hồn ma thiếu phụ còn xuất hiện một lần chót vào năm 1975.

Khoảng giữa tháng Tư năm 1975, khi miền Nam đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, một trung đội Biệt Động quân kéo về đóng quân trong khuôn viên biệt thự Phước Lộc Thọ. Các quân nhân được lệnh không được đặt chân vào bên trong ngôi biệt thự vì nơi này tuy bỏ hoang nhưng vẫn là một tài sản của tư nhân.

Một buổi chiều, nghe có tiếng động bất thường phát ra từ phía trong ngôi biệt thự, một trung sĩ tiểu đội trưởng xin phép vị trung đội trưởng cho ông vào thám thính.

Được sự chấp thuận của thượng cấp, viên trung sĩ bèn đẩy cửa hông bước vào vì cửa này không khóa. Thận trọng bước trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn trong căn nhà cửa ngõ đóng kín, khi bước tới một căn phòng nhỏ với một chiếc cầu thang cũ kỹ, viên trung sĩ bỗng giật mình khi một thiếu phụ đột nhiên xuất hiện từ phía cửa đi thẳng về phía cầu thang. Ông la lớn:

- Cô là ai?

Thiếu phụ làm như không nghe thấy, vẫn tiến về phía cầu thang trước khi bước lên.

Khi thiếu phụ lên tới nửa cầu thang, viên trung sĩ la lớn một lần nữa:

- Cô là ai? Đứng lại.

Người đàn bà dừng lại nhìn xuống viên trung sĩ với một ánh mắt ma quái khiến ông này, tuy là một quân nhân can trường, đột nhiên nổi gai ốc khi thấy như có một luồng hơi lạnh chạy suốt xương sống. Trong lúc viên trung sĩ đứng sững như trời trồng, thiếu phụ quay mình bước lên đầu cầu thang trước khi biến dạng.

Giữa lúc viên trung sĩ đang bàng hoàng chưa biết phải hành động ra sao thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên ở bên ngoài. Ông bèn vội vã phóng rạ Một viên đạn pháo kích vu vơ của quân đội Việt Nam rớt trúng cổng biệt thự khiến một quân nhân đang canh gác thiệt mạng.

Sau ngày 30 tháng Tư 1975, biệt thự Phước Lộc Thọ bị quân đội Việt Nam chiếm đóng và từ đó người ta không còn thấy bóng ma thiếu phụ xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Ngôi miếu ven đường

Đây cũng là 1 câu truyện có thật , mon men trên ola và đọc được , nhưng không biết trong box truyện ma đã có chưa , thôi thì post lên luôn cho những ai chưa đọc , nếu ai đọc rồi thì xin chém nhẹ tay nhéTrước khi đọc bài này, bạn phải cân nhắc kỹ. Vì muốn chuyển tải những thông điệp cảnh báo về tai nạn giao thông có hiệu quả, tác giả buộc lòng phải kể những chi tiết tương đối nhạy cảm. Mặc dù có gia giảm mức độ mang tính kinh dị nhưng sẽ ảnh hưởng đối với những người dễ xúc động.Hầu như dọc các tuyến đường bộ, đường trên khắp đất nước, nơi nào cũng có những ngôi miếu nhỏ. Bình thường, ít ai chú ý đến những ngôi miếu nhỏ xíu, cất đơn sơ, nằm khiêm tốn bên vệ đường hoặc bờ sông, mép rạch. Thế nhưng thử hỏi thăm lai lịch những ngôi miếu ấy, khi nghe kể xong, chắc chắc ai cũng phải rùng mình. Ngoại trừ một số tín đồ tôn giáo xây miếu trước cửa nhà đề thờ thổ thần, còn lại, hầu hết những nơi khác, người ta cất miếu để nhang khói cho những người chết oan, chết thảm khốc giữa đường.
Ngoi mieu ven duong


Vì vậy những ngôi miếu ấy được gọi lả “miếu oan hồn”, “miếu cô hồn” hoặc “miếu vong hồn”.Những cái chết rùng rợn, chết oan giữa đường chiếm số ít là do ngã bệnh, đột quị, số đông còn lại thuộc về tai nạn giao thông. Mà đã chết tại chỗ do tai nạn giao thông thì hiếm có cái chết “hiền”. Chuyện nạn nhân bị phanh thây, tay một nơi, đầu một nẻo đã ám ảnh tâm trí những cư dân sống ven quốc lộ thường xuyên. Có lẽ do chứng kiến và bị ám ảnh những cái chết thảm khốc ấy, người ta thường thấy ma, quỉ. Và khi có người bị ma nhát, quỉ ghẹo, những nơi ấy, người ta lập ngay miếu thờ. Về mặt tâm linh, người ta cho rằng những ngôi miếu ấy sẽ giúp vong hồn người chết sẽ được siêu thoát, không quấy rầy người sống. Về mặt xã hội, những cái miếu ấy xem như “biển báo” cho những người điều khiển xe trên đường biết rằng “nơi đây thường xảy ra tai nạn chết người rùng rợn”.Tại cây số thứ 25, Bàu Cỏ, xã Tân Hung, huyện Tân Châu, Tây Ninh có một ngôi miếu nhỏ. Theo lời người dân nơi đây kể lại, cái chết đầu tiên xảy ra nơi đây vào nằm 1975 là một cô gái. Thời điểm đó, con đường này chưa tráng nhựa, nhà cửa thưa thớt. Đó là con đường của cánh xe “be” tải gỗ đại thụ nặng hàng chục tấn từ rừng già Campuchia về. Hàng đêm từng đoàn xe “be” chạy rung rinh mặt đất cho đến sáng. Để trốn thuế kiểm lâm đặt chốt tại Tân Trung, mỗi đoàn xe chỉ mở đèn chiếc đầu tiên và chiếc cuối cùng. Những chiếc chạy giữa chỉ mở đèn gầm.Một buổi sáng sớm, người dân địa phương rúng động khi phát hiện xác chết của một cô gái nát bấy nằm giữa đường. Có lẽ, tai nạn xảy ra từ lúc nửa đêm và từng chiếc xe nằng hàng chục tấn cứ liên tiếp nghiền xác cô gái cho đến khi phát hiện. Người dân địa phương phải nhặt từng mẩu xương và chút thịt vương vãi lẫn với đất cát để mai táng. 
Ông Chiêu, cư ngụ ở xã Khánh Hậu, Long An, có thâm niên 40 năm lái xe, nay đã giải nghệ kể, chính ông đã từng “vướng tay lái” một lần tại đoạn miếu “cậu Hồng Hài Nhi”. Lần đó ông chở trái cây từ Tiền Giang ra cửa khẩu Móng Cái. Trên xe ngoài ông còn 1 lái phụ và bà chủ hàng. Xe đang ngon trớn với tốc độ khoảng 80 km/giờ. Chợt lái phụ hét: “Có đứa con nít nhà ai đứng đón xe kìa”. Ông nhìn theo ánh đèn pha dài ra phía trước nhưng chẳng thấy gì cả. Đột nhiên, ngay trước đầu xe khoảng 5 mét, ông chợt thấy một đứa bé trần truồng đứng giữa đường. Bà chủ hàng thét hoảng: “Coi chừng con nít!”. Ông đạp thắng sát sàn xe. Chiếc xe bị thắng đột ngột quay ngang rồi lộn 2 vòng. Giây phút kinh hoàng trôi qua, ông chui ra khỏi chiếc xe bẹp dúm để quan sát xem đứa bé có bị chiếc xe cán trúng không. Không có đứa bé nào cả. Bà chủ lẫn anh phụ xế cũng thoát chết nhưng bị xây xát, máu me đầy người đã cùng ông dùng đèn pin rọi nát mặt đất vẫn không thấy đứa bé nào cả. Qua cánh tài xế dừng xe chia buồn, ông mới hay đoạn đường này có ngôi miếu của “cậu”. Đến sáng, bà chủ hàng kinh sợ bỏ tiền nhờ người xây sửa ngôi miếu bằng cây đã mục thành ngôi miếu xi măng. Từ đó, ông bắt chước cánh tài xế khác, cứ đến đoạn đường này là bóp còi “chào”. Những chuyến hàng đi ngang miếu “cậu” nhằm ngày mùng 1 hoặc 15 âm lịch, ông đều dừng xe đốt nén nhang van vái “cậu” độ trì tay lái.Đoạn đường kinh hoàng thứ hai đối với cánh tài xế Nam Bắc là cung đường cũ qua đèo Hải Vân. Cung đường dài 25 km này có hơn 42 ngôi miếu. Theo anh Dũng, cư dân địa phương cho biết: “Con số 42 là bề nỗi. Nếu tính luôn những ngôi miếu đã mục nát tự hủy thì có hơn 60 cái. Một số miếu không còn tồn tại nhưng người ta vẫn cứ thắp nhang dưới các gốc cây ven đường”.Mỗi ngôi miếu ở đây đều gắn liền đến “sự tích” của ít nhất 10 vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Ngôi miếu ở cung đường cuối trước đi lên đỉnh đèo là nơi xảy ra vụ đổ xe vận tải hành khách làm chết 50 người vào năm 1998. Chiêc xe chở hành khách từ tp, Hồ Chí Minh đi Hà Nội đang rặn ga bò chậm rãi lên đỉnh đèo. Bất ngờ từ phía ngược chiều, nơi đầu khúc cua, một chiếc xe tải xuất hiện lao nhanh xuống. Chiếc xe tải đã mất thắng. Ông Hải – Tài xế xe khách, cư ngụ ở phường I, quận 8, tp. HCM chỉ còn biết nép xe ven mép thung lũng sâu hun hút nhắm mắt chờ đợi thảm họa. Bị chiếc xe tải lao thẳng vào, chiếc xe khách văng ra khỏi thanh chắn bảo vệ và lao vụt xuống thung lũng. Không ai còn sống, chỉ mỗi người tài xế vướng người vào một nhánh cây nhô ra lưng chừng thung lũng. Người tài xế ôm nhánh cây chịu trận suốt một ngày mới được những người cứu hộ tìm thấy. Người tài xế bị khủng hoảnh tinh thần, suốt ngày lơ ngơ như người đã mất hồn. Hơn 10 năm sau ông mới quên được thảm họa và trở lại bình thường nhưng vẫn chưa đủ can đảm đặt tay vào vô lăng.Vụ tai nạn giao thông thảm khốc của đoàn từ thiện một phường thuộc quận Phú Nhuận đi cứu trợ Nha Trang đã tạo cú sốc đối với dư luận cả nước vài tháng sau đó. Những người chứng kiến vụ tai nạn vẫn cứ bị ám ảnh mãi. Sau này, đoạn đường đó cứ liên tiếp xảy ra những vụ tai nạn chết người. Một số thân nhân của đoàn từ thiện bị tử vong đã thuê thầy cúng đến hiện trường “trục hồn” người chết về tp. Hồ Chí Minh cho con cháu đốt nhang. Chị N.Th. A. – có mặt trong nhóm cúng trục hồn kể, khi đang cúng, đột nhiên một bà đi cùng đột nhiên ngã lăn ra đất, sùi bọt mép, mắt trợn ngược. Sau đó, bà ta ngồi dậy quơ chân múa tay cho biết bà là một trong những vong hồn của đoàn từ thiện bị chết oan đang nhập xác. Thầy cúng đọc kinh, chú liên tục để “mời” vong hồn theo lá phướng về tp. Hồ Chí Minh gần gũi gia đình để được nhang khói. Vong hồn trong xác bà cốt trả lời: “Không về. Ở lại đây.. xô xe vui hơn”.Một số tài xế đường dài còn truyền miệng nhau nhiều chuyện ly kỳ, huyền bí xảy ra ở cung đường đó. Bây giờ, ngay nơi xảy ra tai nạn, một ngôi miếu nhỏ mọc lên nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra tai nạn giao đến nỗi địa phương phải cắm một biển báo: “Nơi đây thường xảy ra tai nạn giao thông”. Ven đường xuyên Á, từ cầu vượt An Sương đến Củ Chi có 25 cái miếu mọc ven đường. Từ Bình Chánh đến thị xã Tân An, Long An có 16 cái miếu. Miếu ven đường nhiều nhất có lẽ thuộc đoạn đường từ Ngã ba Trung Lương đến Vĩnh Long. Cứ vài km là có một ngôi miếu. Khi giải tỏa mở rộng đường một số ngôi miêu đã bị phá bỏ dẹp đi, nhưng sau đó xảy ra liên tiếp những vụ tai nạn giao thong, thế là người ta lại xây mới.Thông thường, một ngôi miếu oan hồn “cất” theo kiểu nhà ngói ba gian có diện tích khoảng 160 cm vuông. Nhưng tại Bến Lức có một ngôi miếu lớn hơn gấp 10 lần ngôi miếu thông thường. Một người dân sống lâu năm gần đó nhẩm tính theo trí nhớ cho biết, từ khoảng năm 1975 trở lại đây có hơn 100 vụ tai nạn giao thông xảy tại nơi đây, trong đó có ít nhất 30 người tử vong. Đặc biệt có vụ tai nạn xảy ra rất thảm khốc. Một người phụ nữ dắt bò đi trên đường. Do con bò thấy xe thường nhảy hoảng, bà ngoáy dây mũi bò vào bàn tay để tránh tuột tay khi bò nhảy. Bất ngờ một chiếc xe tải chạy ngang qua bóp kèn. Con bò hoảng hốt *g lên chạy băng qua đường. Sợi dây mũi xiết chặt bàn tay người phụ nữ kéo bà ngã xoãi xuống đất rồi lê ra giữa đường vào ngay đầu xe tải. Tài xế bị bất ngờ đã đạp xiết thắng. Bánh xe bị thắng bắt dừng quay nhưng quán tính đẩy toàn thân chiếc xe lao tới. Vì vậy, thân hình người phụ nữ bị bánh xe nghiến dài dưới mặt đường hơn 10 mét. Từ đó, cứ đến đoạn đường này, những tài xế hành nghề lâu năm đều giảm tốc độ, chạy xe hết sức thận trọng và không quên bóp 3 tiếng còi “xin” oan hồn đừng xô tay lái. Tuy vậy, thỉnh thoảng một vài chiếc xe gắn máy vẫn cứ đâm vào nhau.Ngôi miếu này được xem là một trong những ngôi miếu xảy ra nhiều chuyện kỳ bí. Vì vậy, rất nhiều người đến đây cúng vái, cầu xin mua may, bán đắt lẫn xin…số đề. Nhiều người ở nhiều tín ngưỡng khác nhau đến cúng vái, riết rồi ngôi miếu trở thành nơi thờ đủ loại thần như Quan Công, Bà Chúa Ngũ hành, Thổ địa, Thần tài…chứ không còn thờ oan hồn như lúc ban đầu. Dần dà, ngôi miếu này sắp được “nâng cấp” lên thành miếu.

Không hiểu vì sao, cái đầu cô gái còn nguyên vẹn nằm lăn lốc trong một vạt cỏ hôi cao quá đầu người.Bẳng một thời gian, đêm nọ, bà Hai là người mẹ chiến sỹ đã từng bám trụ vùng đất cách mạng từ thưở kháng chiến đến lúc đất nước thống nhất, có chuyện cần phải đi ngang qua nơi xảy ra tai nạn vào ban đêm. Bỗng nhiên bà trông thấy một mái tóc đen, dài xõa xuống từ ngọn cây xay xuống đến mặt đường. Bà không thuộc loại yếu bóng vía nên bình tĩnh bước đến gần để xem đó là chuyện gì. Qua ánh sáng nhập nhoạng của ánh trăng non bà trông thấy một cái đầu không có thân hình. Cái đầu mang gương mặt đầy máu đang lơ lửng trên cành cây xay đang nhe răng cười. Bà quét lia ánh đèn bình ac quy soi vào thẳng gương mặt kia. Ngay lập tức gương mặt biến mất. Không tin dị đoan, bà quay trở về nhà báo với Chính quyền Cách mạng Lâm Thời rồi xách súng AR15 huy động mấy đứa con đang là du lích xã ra bao vây khu vực đó. Bà nghĩ một phần tử nào đó đang mượn chuyện ma quỉ nhát bà với mục đích quấy rối trị an. Thế nhưng lùng sục suốt đêm vẫn chẳng thấy dấu vết gì. Ngày hôm sau, chính anh con trai út của bà đi ngang chổ cây xay lại bị “ai đó” nắm tóc giật. Anh ngước nhìn lên và trông thấy những gì hôm qua mẹ anh trông thấy.Một tháng sau, người con rể thứ năm của bà Hai sử dụng chiếc xe hon da 67 đi công việc. Khoảng 12 giờ trưa, anh về đến ngỏ nhưng không quẹo vào mà đâm thẳng vào gốc cây xay chấn thương sọ. Khi người nhà chạy ra sơ cứu, mặc cho mồm, khóe mắt lẫn lỗ tai ứa máu, anh vẫn cố thều thào nói đứt quãng: “Nó ở trên cây xay…”. 
Ngoi mieu ven duong
Chỉ nói có vậy, anh tắt thở.Sau này, rất nhiều người dân đi ngang qua đó vào ban đếm hoặc trưa vắng thỉnh thoảng lại thấy cái đầu có mái tóc dài lơ lửng trên ngọn cây xay. Sự việc được báo cáo về Công an huyện. Lúc đó, ông Sáu M. là trưởng Công an huyện đã ghi nhận sự việc vào sổ tay để đặc biệt quan tâm theo dõi hiện tượng nhưng không có kết luận. Người dân đã tự nguyện đem cây, lá đến gốc cây xay lẳng lặng cất ngôi miểu nhỏ đốt nhang khấn vái, cầu xin cô gái đừng quấy phá để họ yên tâm đi thăm đồng khuya sớm. Từ đó, cái đầu không còn thấy xuất hiện nữa. Cho đến tận bây giờ, khi con đường đã được tráng nhựa khang trang, rộng rãi, thoáng đãng nhưng thỉnh thoảng nơi đó vẫn xảy ra tai nạn giao thông.Ven quốc lộ I A đoạn Bình Thuận có ngôi miếu được người dân cho là thờ Hông Hài Nhi. Cánh tài xế Bắc Nam truyền miệng nhau rằng, đó là ngôi miếu linh thiêng nhất tuyến đường vạn lý này. Và bất cứ tài xế nào đi ngang qua đều phải nhấn còi chào “cậu”. Họ kể rằng, cách nay khoảng 20 năm, mẹ con người ăn xin đi bộ dọc từ miền Trung hướng về Sài Gòn, khi đến đoạn đường này thì quá nửa đêm. Hai mẹ con chui vào sau một tảng đá ngủ chờ sáng đi tiếp. Gần sáng, khi mẹ còn ngủ đứa bé chỉ mới 5 tuổi đi ra đường và bị một chiếc xe tải cán chết. Sáng dậy, bà mẹ vùi tạm xác đứa con sau tảng đá rồi tiếp tục hành trình. Từ đó, cánh tài xế đi đêm ngang đoạn đường này thường trông thấy bất ngờ một đứa bé đứng giữa đường ngay trước mũi xe. Phãn xạ tự nhiên, họ thắng thật gấp thế là xe lật nghiêng. Hầu hết những vụ tai nạn giao thông xảy ra nơi đây, khi tài xế thoát chết đều khẳng định đã lâm vào tình huống y như vậy. 



Trả thù


Mọi người trong cái bệnh viện đó đã sợ hãi suốt mấy ngày nay chỉ vì một hồn ma của nữ y tá trở về để trả thù vị bác sỹ đã gây ra cái chết của cô ấy
Mọi chuyện bắt đầu vào 1 ngày cuối đông năm ngoái. Đêm hôm đó cậu tôi bị ốm nặng phải nhập viện, gia đình rất lo lắng và đưa lên BV Hồ Sen, nhưng mà họ bảo phải chuyển gấp lên BV tuyến trên và cậu tôi đc chuyển lên BV quân đội 203.
Khi đc đưa lên và sau khi đc khám và xét nghiệm thì các bác sỹ trực ban ở đó kết luận là có thể cậu tôi bị sơ gan và phải nằm viện một thời gian để chữa trị và theo dõi… Cậu tôi đc làm thủ tục nhập viện và chuyển lên phòng ngay đêm hôm đó. Lúc đó là khỏang 1h30 sáng nên mn chỉ cử lại đó 2 người chăm sóc cậu còn tất cả về nghỉ ngơi để sáng mai còn thay nhau lên chăm sóc cậu… Sáng hôm sau mọi người phân công và chia thời gian để chăm sóc cậu, do nhà tôi ko ai muốn trông ở bv buổi tối nên tôi phải lãnh trách nhiệm trông cậu từ 22h đến 7h sáng … Cũng vì chả có việc gì làm nên tôi cũng đồng ý và ko có gì phàn nàn về quyết định ấy. Đêm đầu tiên tại bv, cậu tôi nằm ở tầng 3, để lên đc phòng của cậu thì phải đi qua 1 dãy hành lang và 1 cái cầu thang xoắn dài và tối, trên trần chỉ có vài ba cái bóng đèn neon nhỏ và mỗi cái đều cách nhau rất xa, ánh sáng le lói từ những cái đèn lại càng làm cho khung cảnh của cái bv thêm phần ơn lạnh, đi đến cuối hành lang thì có 1 tấm bạt lớn đc căng ra, sau tấm bạt đó là công trường đang xây dựng 1 khu nhà mới của bệnh viện… Cũng do lúc tôi đến thay ca cho dì tôi là khỏang 21h30, vẫn còn rất sớm, bv còn đông người nên tôi cũng ko có cảm giác gì và đi lại rất bình thường… Mọi chuyện chỉ bắt đầu diễn ra vào khoảng nửa đêm, lúc này mn ngủ hết và chỉ còn 1 vài người y tá trực đêm thỉnh thỏang đi lại ngòai hành lang… Lúc đó là khoảng 00h30, cậu tôi thức dậy và kêu đói, tôi bảo cậu chờ 1 chút để tôi chạy đi mua đồ ăn… Tôi đứng dậy và loay hoay tìm cái cạp lồng để đi mua đồ ăn thì bỗng thấy có 1 cái gì lướt rất nhanh qua cửa sổ, do cửa sổ có 1 tấm kính mờ nên chỉ nhìn đó là 1 cái gì đó màu trắng và đi rất nhanh, lúc đó tôi nghĩ chắc là chị ý tá nào đi qua hay có phòng nào có bệnh nhân bị làm sao nên y tá ms chạy nhanh nthế… Tôi lấy cạp lồng và ví tiền rồi mở cửa phòng đi qua và ko quên hỏi mấy ng nhà của bệnh nhân cùng phòng là có cần gì ko thì tôi mua luôn giúp nhưng ko ai cần mua gì và có vẻ như họ cũng ko mún bước chân ra khỏi cửa phòng vào cái giờ này… Khi đi ra ngòai đc 1 đoạn, tôi định hỏi mấy chị y tá xem căng tin của bv còn mở cửa ko thì xuống mua cho nhanh đỡ phải đi đâu xa, nghĩ là làm, tôi đi đến phòng trực của mấy cô y tá ở giữa dãy hành lang và nhìn vào thì ko có ai… Đang nghĩ bụng là ” quả này đen rồi, lại phải đi tận ra ngòai đường mới mua đc đồ ăn rồi” thì từ đằng xa, tôi thấy thấp thóang 1 bóng áo trắng đang đi rất nhanh về phía cái cầu thang xoắn ở cuối hành lang, tôi chạy theo, định gọi nhưng chợt nhớ ra là nửa đêm rồi, hét lên bây giờ thì bị chửi chết nên cố chạy thật nhanh về phía cầu thang… Tôi chạy thật nhanh nhưng lạ 1 điều là càng chạy nhanh thì cô y tá ấy càng đi nhanh, mặc dù tôi có chạy ntnào cũng ko bắt kịp đc cô ta. Tôi bực mình gọi thật lớn :
- Chị gì ơi… Chị y tá gì đấy ơi dừng lại cho em hỏi 1 tý !!!
Tra thu

Nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ là 1 sự im lặng đến đáng sợ. Tôi chạy đến cầu thang và đi xuống thì thấy cô ý tá ấy rẽ vào 1 hành lang rất tối mà tôi chưa vào đó bao giờ và hình như cô ta biết tôi đi theo cô tay hay sao ấy mà còn giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho tôi đi theo, nhưng tôi thấy chỗ đó tối om om mà bây giờ cái mình cần là phải đi ra đường mua đồ ăn cho cậu nên ko đi theo cô ta mà chạy thẳng ra cửa và đi mua đồ ăn… Khi về tôi lại đi phải đi qua dãy hành lang tối mờ mờ ấy, không gian lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập liên hồi trong ngực, ko 1 tiếng côn trùng kêu, những bóng đèn neon sáng mờ mờ trên trần thì đung đưa theo gió khiến cho mọi thứ tưởng chừng như đang sống dậy vậy… Đi qua dãy hành lang thì đến cái cầu thang xoắn và cạnh cáy chân cầu thang ấy là cái lối rẽ mà cô y tá vừa rồi rẽ vào… Đi gần đến đó thì tôi chợt nhớ ra cái cô y tá đó, tôi viừa đi vừa lẩm bẩm “người éo gì mà bất lịch sự, làm y tá mà ng nhà bệnh nhân gọi cũng éo thèm thưa, đúang là cái lọai vô học mà” đang lẩm bẩm nthế thì cũng đã gần đến cái cầu thang, bất giác tôi nhìn vào cái đường tối thui ấy… Nhờ có mấy cái bóng đèn chập chờn ấy, tôi thấy người y tá lúc nãy cũng đang đi về phía mình, tôi thầm nghĩ : “éo biết lúc nãy mình nói thế bà ấy có nghe thấy ko, thui té lên đưa đồ ăn cho cậu đã ko cậu đợi lâu rồi”… Nghĩ xong tôi chạy 1 mạch lên tầng 3 và chạy về phòng của cậu, chạy ngang qua phòng trực thì thấy đèn sáng và có mấy người y tá đang ngồi nói chuyện với nhau, tôi thấy có cái gì đó lạ lạ nhưng ko để ý mấy mà chạy luôn về phòng để đưa đồ ăn cho cậu… Cậu tôi ăn xong và lại nằm ngủ, lúc đó tôi cũng nằm xuống nhưng ko sao ngủ đc… Tôi nghĩ chắc tại trong này bí quá nên đi ra ngoài hành lang đứng cho thoáng, ra bên ngòai ngồi và nhìn xuống khoảng sân rộng của bv thì thấy có ai đó đang đi dưới đó, nhìn kỹ thì ra vẫn là cô y tá đó, nhưng sao có cái gì đó lạ lạ mà tôi ko thể giải thích đc đó là cái gì, trong đầu tôi nghĩ chắc là do mình suy nghĩ nhiều quá đó thôi rồi lại ko để ý nữa, ngửa mặt lên trời hít 1 hơi thật sâu cái khí lạnh của đêm mùa đông xong, tôi lại nhìn xuống sân và giật mình khi cái bóng dáng cô y tá đó ko còn ở đó nữa… Dụi mắt lại 1 lần và nhìn thật kỹ thì ko thấy cô ta ở đó nữa… Cả 1 khỏang sân rộng thêng thang, ko có 1 chỗ nào để nấp, cô ta đang đứng giữa sân thì ko thể nào có thể biến mất 1 cách nhanh như thế, chỉ trong vòng vài giây mà ko còn thấy cô ta nữa… Lúc này 1 cảm giác ớn lạnh chạy dọc trong cơ thể của tôi, ko biết do gió đêm đông lạnh hay là do cái hiện tượng tôi vừa nhìn thấy làm tôi cảm thấy ớn lạnh như thế nữa… Tôi rùng mình 1 cái rồi đi vào phòng, cả phòng đã ngủ hết từ bao giờ, chỉ còn có mỗi mình tôi là còn thức nên cũng buồn, tôi nằm xuống cái giường gấp đc kê ở cạnh giường của cậu và nghĩ… “Thật lạ là cô ta biến đi đâu đc nhỉ, mà có 1 cái gì đó rất lạ, có 1 cái gì đó thật khó giải thíck, cô ta có 1 cái gì đó khác vs những người y tá khác…” . Nghĩ đến đây tôi vùng dậy và chạy ra phòng trực của mấy người y tá vừa rồi. Thấy tôi chạy đến thì có 1 cô y tá trẻ đứng dậy hỏi :
- Có chuyện gì mà em chạy như ma đuổi thế ???
Tôi thấy đúng là mình chạy như ma đuổi thật nên trả lời :
- Chắc em bị ma đuổi thật ấy ạ, em bị con ma khát nó đuổi đấy ạ, chị cho em xin cốc nước với, phòng em hết nước rồi ạ.
Cô y tá nhìn tôi cười rồi lấy cho tôi 1 ly nước đá, cũng do ko có việc gì làm nên tôi ngồi lại nc vs chị y tá, 2 chị em ngồi buôn vs nhau 1 lúc, trong đầu tôi vẫn cứ thắc mắc giữa 2 ng y tá, 1 ng ngồi cạnh tôi bây giờ và cái người mà tôi thấy ở hành lang và dưới sân có 1 cái gì đó rất khác biệt mà tôi ko thể giải thích đc, và tôi hỏi chị y tá :
- Chị ơi cho em hỏi bv này có nhiều y tá ko ạk, và đêm thế này thì có nhiều người trực ko hả chị…???
Chị y tá trả lời :
- Y tá ở bv thì đếm làm sau hết đc hả em, có cả y tá thực tập vài tháng rồi lại đi nên khó nắm đc hết em ạk, và ban đem thế này thì mỗi khoa chỉ có khoản 3 đến 4 y tá trực cùng vs 1 bác sỹ thôi em ạk…
Tôi lại thắc mắc :
- Thế ở bv mình thì y tá chỉ có 1 mẫu đồng phục như thế này thôi ạ ???
Chị y tá nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu :
- So em lại hỏi nthế, ở bv nào mà y tá chả mặc áo như thế này hả em, nhưng bộ chị đang mặc là áo mùa đông, còn có 1 bộ ngắn tay để mặc vào mùa hè nữa nhưng nó ko khác gì nhau là mấy, chỉ khác là áo mùa đông nó dày hơn và là áo dài tay thôi…

Ma ám

Câu chuyện này từ năm 2005 hay 2006 gì đó, mình cũng không nhớ rõ nữa.
Lúc đó vào khoảng 23h, hai cô sinh viên này trọ gần nhà mình đi làm ở một công ty (lúc đó người trong làng gọi là dày da) hai cô đó đi xe đạp. Đường quốc lộ cũng còn khá nhiều người qua lại.. đèn ô tô xe máy sáng rực cả đoạn đường ấy, đi qua cánh đồng là đến gần chợ.
Hai cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc bình thường, gọn gàng như người công sở, tay sách túi sách, đứng và vẫy tay cho đi nhờ một đoạn. Vì nghĩ là đường quốc lộ đông người nên hai cô dừng xe và cho người đó đi nhờ nhưng trên cả đoạn đường thì cô gái đó không nói không rằng một câu, chỉ có hai cô sinh viên kia vẫn nói chuyện với nhau rôm rả.
Ma am

Đi được một đoạn khoảng 2km, đến gần cái nghĩa địa chôn người thì cô gái đi nhờ bảo: “Nhà chị đây rồi, em cho chị xuống. Chị cảm ơn nhé!”.
Xong hai cô sinh viên tiếp tục đi tiếp thì cô kia mới bảo: “Em cho chị đi nhờ mà em không nhìn mặt chị à…” Cô gái đèo người kia mới quay lại thì…rầm… cô và xe ngã lăn ra đường… trước mặt cô là một cô gái với bộ quần áo rách rướm… đầu tóc rối mù như lâu rồi không trải… bạc như bụi đường dính trên tóc.. kinh khủng hơn là khuôn mặt dính đầy máu chảy từ hai mắt chảy ngược xuống cằm… cô sợ quá ngất đi…

Lượt xem