Tớ vẫn mơ về cậu

Yêu hay thích một ai đó không có gì sai cả, đối với tớ lúc này cũng tốt, như thứ cảm xúc quý giá có được sau chuỗi ngày không hề biết rung động trước một ai.
Lần đầu tiên trong đời tớ cảm thấy nhớ một người quá sức viển vông. Vậy mà vẫn ôm mong nhớ hằng ngày, thậm chí hằng giờ. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười ấy, dáng hình cao lớn ấy, lập tức xua đi những mặc cảm và mỏi mệt. Có lẽ, cậu là một quà đẹp xinh được sắp đặt xuất hiện trong cuộc đời tớ!
Ừ thì tớ là một đứa không có điểm gì nổi bật, đến nỗi chính tớ nghe xong cũng thấy ngán ngẩm nữa mà. Nhưng không hiểu sao tớ vẫn nuôi hy vọng và ôm ấp một cách ngu ngơ rằng cậu sẽ để mắt đến tớ, sẽ yêu thương tớ. Và cứ thế, tự huyễn hoặc bản thân rằng khi hẹn hò cùng cậu sẽ rất tuyệt, còn tuyệt hơn nữa nếu chúng mình là một đôi…
Vậy đấy! Chỉ vì cậu sau nhiều ngày không gặp, gần như mất hút khỏi cuộc sống của tớ, vẫn xuất hiện vào thời điểm mà tớ cần có cậu nhất. Giữa chúng ta vẫn còn những lời hẹn gặp mặt, vào một ngày khác của một mùa khác trưởng thành hơn. Lúc mà cậu nói là “nhất định”, tớ cũng đã tin là “nhất định”. Thậm chí đến tận bây giờ, vẫn tin là “nhất định” sẽ gặp lại cậu, cậu biết không?
To van mo ve cau

Người như cậu, con gái đều dễ cảm thấy quý mến. Một đứa như tớ – vừa tả trên kia, làm sao đủ chuẩn để trở thành bạn gái của cậu đây? Đến bản thân tớ còn không thu nổi chút tự tin nào nữa mà. Cậu đối xử tốt tớ chỉ vì cậu luôn làm như thế với những người xung quanh, và hẳn là với những cô gái khác cũng sẽ vậy. Người thương của cậu sẽ là một người hoàn hảo nào khác vốn-không-phải-là-tớ! Vậy nên, tớ cứ ôm mộng viển vông đi. Tớ tự cho phép mình thích cậu, cũng tự cho phép nghĩ về cậu nhiều hơn mỗi ngày. Dù có cố chấp gạt cậu ra khỏi những suy nghĩ chập chờn của tớ cũng là điều vô ích.
Tớ đã từng tranh đấu rất nhiều ngày, và sau rất nhiều ngày vẫn thích cậu y nguyên như thế. Chỉ để tớ biết rằng, mình cũng có cảm giác thích một ai đó đến mức không-chịu-nổi. Cho là đơn phương cũng được, cho là tương tư cũng không sai. Yêu hay thích một ai đó không có gì sai cả, đối với tớ lúc này cũng tốt, như thứ cảm xúc quý giá có được sau chuỗi ngày không hề biết rung động trước một ai.
Dù cậu không xuất hiện thêm lần nào nữa, hoặc xuất hiện số ít lần rồi biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của tớ, thì cũng cảm ơn vì cậu cho tớ được gặp gỡ với một người lạ đáng yêu. Cảm ơn cậu, vì những cảm xúc từ cậu mang lại khiến tim tớ mát lành và dịu ngọt biết chừng nào.





Cây-lá-gió...

Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
Cay la gio

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó  “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Cay la gio

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?

Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại

Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại. Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong.
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủa ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt. Để rồi khi lớn lên, cái thế giới ấy chỉ còn là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng đi tìm, có ngắm nhìn qua một góc kính nào thì cũng không thể nào tái hiện lại được. Không một sắc trắng nào vi vút như gió lùa qua khe cửa ngày đông, không một sắc tím nào bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ, không một sắc hồng nào khác lạ như nụ hoa mới biết yêu thủa ban đầu …
Va cung du lon de mong be lai

Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế. Sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học. Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết. Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền, mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa. Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có những giá trị chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được.
Khi người ta đủ lớn, thì cái tôi cũng lớn lên theo. Người ta không còn vui được nữa, bởi chính sự kiêu hãnh và định kiến của mình, của những người xung quanh. Người ta rồi giới hạn mình trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ. Để không quá tha thiết, không quá say mê, không quá cuồng si một cái gì. Ước mơ không theo đuổi, yêu thương chẳng tỏ bày. Làm gì cũng suy tính, sẽ ra sao ngày sau. Rồi bằng lòng cho rằng vậy thì sẽ không buồn khổ. Nhưng rồi làm như thế, có chắc rằng đời đã hạnh phúc hơn không ?
Khi người ta đủ lớn, người ta không còn nhìn thấy những sắc màu tuyệt đối. Thay vào đó là sự điều hòa, lẫn lộn. Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa, trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong tình cảm có đắn đo cân nhắc. Người ta cũng biết giữ những khoảng cách, để rồi thi thoảng bỗng thấy mình quá đỗi cô đơn. Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn, giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi, giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ. Khi thấy mình không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Ai cũng muốn gần nhau đấy, mà sao rồi ai cũng rất lẻ loi?
Khi người ta đủ lớn, người ta bắt đầu mong bé lại. Người ta bắt đầu mong trở về là mình những xa xưa. Khi vui buồn thật lòng với những điều nho nhỏ, khi yêu ghét được vô tư tỏ bày, khi thế giới trong sáng là những ô cửa ngập nắng, những ngày xào xạc gió, những đêm học thi mê mải hay những buổi tụ tập bạn bè thật vui.
Nhưng, ngày hôm qua thì đã qua rồi. Như cái cây đã lớn rồi thì không thể nào non trẻ lại, con người đã lớn thì phải học cách đứng vững vàng trong gió trong mưa. Ai cũng có thể nói với bạn rằng niềm vui và hạnh phúc luôn ở quanh ta, chỉ cần ta biết đón nhận. Nhưng không ai có thể nói với bạn rằng niềm vui đang chờ ngay ở kia, ngay chỗ rẽ đấy. Vì không ai biết chính xác lúc nào niềm vui sẽ đến, và đến từ đâu, từ ai. Thế nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho mình niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời, và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối.
Va cung du lon de mong be lai

Bởi xét cho cùng, đời thay đổi vì chúng ta thay đổi mà thôi.
*Khi người ta đủ lớn, người ta nhận ra trong cuộc sống không phải lúc nào mọi thứ cũng rõ ràng. Không phải lúc nào nhìn lên thì trời cũng xanh, mây cũng trắng. Có những lúc trời bạc một màu quên lãng và có những lúc mây mang màu ngũ sắc như cầu vồng sau mưa. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì chúng ta vẫn sống dưới vòm trời này, trong cuộc sống đầy những điều không rõ ràng này, chúng ta đã tìm thấy nhau, cùng bước đi.
Và đó mới là điều quan trọng  :)

Cứ yêu đi...

Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ trải qua một mối tình rồi cùng nhau đi đến tận cuối đời, khi mà từ những năm tháng tuổi trẻ cho đến khi tóc đã bạc trắng, da đã xô lệch nếp nhăn?

Tại sao phải chần chừ điều này, e sợ điều kia? Tại sao phải lo lắng sẽ bị đối phương làm tổn thương mà không dám thử cầm tay nhau lên và cùng bước? Nghe trái tim đập mà quyết định một lần xem, yêu đương thật ra thú vị biết bao nhiêu.
 
Cu yeu di
Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ trải qua một mối tình rồi cùng nhau đi đến tận cuối đời, khi mà từ những năm tháng tuổi trẻ cho đến khi tóc đã bạc trắng, da đã xô lệch nếp nhăn? Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ cần một lần yêu là tìm thấy hạnh phúc nhất đời?
 
Người ta, vốn dĩ thường phải trải qua một vài mối tình để rồi tìm thấy một nửa đích thực. Dẫu biết tan vỡ một lần là một lần tổn thương. Nhưng chẳng lẽ vì sợ vấp ngã nên không dám bước lên phía trước, vì sợ sẽ để lại vết thương nên không dám đưa tay cho nhau?
 
Cứ yêu đi, đã cưới đâu mà sợ?
 
Khi chưa ràng buộc nhau bằng bất cứ thứ giấy tờ pháp lý khô khốc, khi chưa trói nhau vào hàng trăm thứ trách nhiệm để rồi không biết có thể cùng nhau gánh vác nổi hay không. Khi tình yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, hãy cứ làm theo ý mình đi đã.
 
Yêu cơ mà, có nghĩa là hạnh phúc có được từ đây chính là những gì lãng mạn nhất chứ không phải là đối diện với nhau bằng trăm mối lo đời thường, bằng ngày ngày cãi vã về những thứ lợi ích bỗng dưng trở nên quá cỏn con.
Yêu cơ mà, nghĩa là nếu sai lầm chọn nhầm đối tượng, có thể dũng cảm buông tay để làm lại, nghĩa là nếu chẳng may nhận ra sự phản bội hoặc lừa dối, có thể gạt nước mắt mà bước tiếp, nếu một người vì lý do gì đó mà đi mất, thì cũng có thể chữa lành bản thân để quay về điểm xuất phát.
 
Thực ra, yêu là lãi, kể cả có thất bại thì cũng là giúp chúng ta trưởng thành, kể cả có tổn thương thì cũng giúp chúng ta biết mình có thể cứng cỏi đến mức nào, mạnh mẽ ra sao, kiên cường trước những sóng gió của trái tim thế nào, để bước qua quãng thời gian thanh xuân mà ôm trọn biết bao nhiêu kỷ niệm.
 
Những cái ngoái đầu bắt đầu có giá trị, những người đã từng có thời yêu đương sâu đậm bỗng chốc trở thành những cột mốc dẫn ta trưởng thành mỗi ngày.
 
Yêu một người, chính vì khó khăn nên hạnh phúc có được mới quý giá.
 
Yêu một người, chính vì quá nhiều mâu thuẫn nên sự rung động ngọt ngào có được rất đáng trân trọng.
 Yêu là có lãi, bởi vì có thể cùng ai đó trải qua tất cả những quãng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc lẫn đau thương, thất vọng. Để rồi phút chốc nhận thấy, hóa ra trong tim mình cũng tồn tại rất nhiều thứ cảm xúc như thế, có thể vui buồn lẫn lộn, có thể vừa thấy hờn giận nhưng lại nhen nhóm cảm giác ngọt ngào.
Cu yeu di

 
Yêu mà, đâu phải cưới nhau? Cũng chẳng phải chỉ được chọn một người để yêu, cũng không phải bắt buộc phải gắn với người đó cả đời. Tất nhiên, khi yêu thật lòng một ai đó đều sẽ muốn gắn bó dài lâu với họ. Nhưng cũng đâu phải là một ván bài đỏ đen bắt buộc phải phân định thắng thua? Giả dụ có chia tay, thì ngày mai cũng đâu phải là dấu chấm hết?
 
Cứ mạnh dạn mà yêu, ngẩng cao đầu mà yêu, nếu thấy rung động trước một ai đó thì hãy gạt bỏ tất cả mà theo đuổi, mà cho người ấy thấy tình cảm của mình. Đừng nghĩ nhiều đến thương tổn thiệt hơn. Hãy chỉ cần yêu thôi, bởi vì cho đến lúc này chưa phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm như hôn nhân, chưa phải vì một mối tình tan vỡ mà phải gánh hậu quả còn lớn hơn sự rủi ro.
 
Bởi vì đằng nào cũng phải cưới, nên cứ yêu cho an ủi trái tim. Khi còn có thể thì cứ yêu, khi còn rung động thì cứ yêu, khi còn tuổi trẻ thì đừng lãng phí dù chỉ một mối tình.
 
Nếu yêu nhau đủ, thì hãy lấy nhau. Còn chưa tự tin, thì thôi cứ yêu đi đã!

Tình đầu là tình khó quên




Mối tình đầu là mối tình ngọt ngào nhất nhưng cũng đau khổ nhất. Nó chứng kiến cái cảm xúc lần đầu biết rung động, lần đầu biết bối rối hay đỏ mặt trước một ai đó, và là lần đầu con tim biết yêu.
***

Cho dù là đơn phương hay cả hai phía, nó đều khó quên, sau này khi nhớ về, không đau nhưng nỗi nhớ cứ dai dẳng, có thể nỗi đau sẽ mờ nhạt trong hỗn độn vùng kí ức, chỉ có kỉ niệm ngọt ngào là khắc cốt ghi tâm....

Chưa ai có thể quên đi mối tình đầu của mình, nó như một phần của kí ức, cho dù nghĩ đã quên rồi, nhưng khi lục lại, hình ảnh sẽ rõ ràng hơn bao giờ hết, chung quy là niềm vui ở lại, nếu hết yêu, sẽ tự khắc chúc phúc cho mình và người ấy, nếu còn yêu, thì nỗi đau sẽ vỡ đôi, cố gắng tìm kiếm một bản sao trong vô vọng....
Tinh dau la tinh kho quen


Đừng tìm kiếm một mối tình đầu khác, cũng đừng copy nó, khi yêu lần đầu tiên, tất cả sự ngây thơ, trong sáng ta đã đều đánh cược, nếu mất hết, sẽ trưởng thành hơn, còn nếu tình đầu thành công, thì trái tim sẽ mãi đập vì một người, đời này kiếp này không thay đổi....

Nếu đã đặt cược trái tim mình vào mối tình đầu, nếu không rút ra được thì chỉ có thể liều mạng đánh cược, đánh cược tất cả những gì mình có, chấp nhận thất bại, chấp nhận thua hết, hoặc sẽ mù quáng giành lấy hạnh phúc cho chính bản thân. Tình đầu có vị chua, vị đắng, và vị ngọt hòa lẫn vào nhau, tạo nên một dư âm khó quên cho những ai đã trải qua, day dứt và dai dẳng, khắc sâu trong tâm trí mỗi người, để lại một khoảng trống vô hình trong nơi ngây ngô nhất ở tim ta, lặng lẽ ở đó như một liều thuốc-ngấm vào tim, sau này khi bất chợt nhớ đến, thì tim vẫn đập những nhịp lạ, vẫn dấy lên cảm xúc lúc đó, cảm xúc của một thời khờ dại nhiệt huyết mang tên mối tình đầu.

Tình đầu là tình khó quên, vì thế nếu không quên được, thì đừng quên, đừng cố chấp bắt bản thân phải quên, hãy cứ để đó như một kỉ niệm đẹp, khi nhớ về vẫn có thể mỉm cười, thừa nhận như một phần của cuộc sống, tình đầu đẹp ở vị đắng-ngọt và không có kết quả, vậy nên hãy cứ chôn sâu ở trong tim, để khi nhìn đến vẫn biết mình đã trải qua mối tình đầu như thế nào.


Dấu vết kỉ niệm

Vậy là hai năm đã trôi qua, một thời gian không dài nhưng cũng đủ để quên đi một người và tìm thân người mới. Thế nhưng em vẫn không thể quên được anh, quên những kỷ niệm của mối tình đầu.
Tất cả các con đường của thành phố Mỹ Tho đều có dấu vết của kỷ niệm. Ngày ấy trên chiếc xe đạp cũ, anh chở em đi khắp phố phường, len lỏi qua từng ngõ ngách. Có lần em hỏi: “Anh mệt không?”. “Mệt. Nhưng chả lẽ để em chở anh sao?” Mình yêu nhau chân thành, không hề giữ kẽ như những đôi tình nhân khác phải không anh?
Dau vet ki niem

Thế nhưng, kết cục chuyện tình mình lại giống những đôi tình nhân khác. Em tin rằng anh yêu em, “anh yêu em nhiều hơn là em nghĩ” như lời anh thường nói. Nhưng tình yêu ấy không đủ sức để quên đi những tính cách vốn có của mình.
Tuy đau khổ, nhưng em cũng không muốn giữ lại những gì đã thật sự không muốn ở lại với mình. Ðôi mắt ráo hoảnh. “Vâng, đến một lúc nào đó em cũng sẽ quên anh. Một năm, một tháng hoặc có thể ngày mai, ngay sau khi em thức giấc”. Em nhìn lại lần cuối cùng căn phòng nhỏ mà em biết không bao giờ trở lại. Em nhìn anh như nhìn một kẻ xa lạ rồi bước ngay, bỏ lại sau lưng đôi mắt mở to sửng sốt... Anh biết không, trên đường về, đôi mắt em vẫn ráo hoảnh. Em biết rằng nếu em khóc được, hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng em không thể khóc, không thể khóc trước cái chết của trái tim mình...
Thế rồi ta mất nhau, mất luôn những buổi chiều rong ruổi khắp phố phường. Xe đạp buồn thiu... Em lại sống những ngày không có anh, cố làm việc để lấp đầy khoảng trống, cố trở thành một con người khác với những suy nghĩ chính chắn hơn. Bởi em có cảm giác như ở đâu đó, anh vẫn đang theo dõi và sẽ cười nhạo nếu em là một con bé yếu đuối quỵ lụy.
Dau vet ki niem


Em có thói quen chê trách những bài thơ thất tình ướt nhẹp, những cô gái, chàng trai ở trang tiểu thuyết rẻ tiền, nhưng chỉ có em, em mới hiểu được chính bản thân mình. Những khi xong việc, có một nỗi buồn thôi thúc em đi lang thang trên phố, loay hoay với sự lạc lõng của mình. Quay đều, quay đều... từng vòng xe. Ðôi khi em lại thấy hình ảnh chúng ta ngày xưa; anh biết không, trái tim tội nghiệp của em lại nhói đau. Ngày chủ nhật, thành phố Mỹ Tho chợt rộng đến mức không có những cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường.
Ðôi lúc em nhớ anh đến không chịu nổi, xé vội tờ giấy chỉ để viết vội vàng: “Em nhớ anh lắm”. Nhưng biết bao lần, người viết thư cũng lại là người nhận.
Giờ đây khi ra đường với chiếc Dream bóng lộn, có giây phút nào anh nhớ đến xe đạp xưa?

Hãy yêu anh em nhé!

Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi buổi sáng thức dậy căn phòng xung quanh như rộng thêm ra, bầu trời qua khung cửa sổ cũng như cao hơn và những cơn gió như hát lên một giai điệu nhẹ nhàng khiến lòng em tươi mát.
Hãy yêu anh em nhé
Để mỗi khi anh cầm phone là chuông điện thoại nhà em lại đổ dồn. Để những gì em trải qua cả ngày tóm gọn lại chỉ trong 5 phút. Bỏ đi những nỗi buồn, giận dỗi, lo toan và giữ lại hết thảy những niềm hạnh phúc, sự vui vẻ.
Hãy yêu anh em nhé
Để cho anh cảm giác con tim như nhảy ra khỏi lồng ngực khi đến chỗ hẹn sớm trước 5 phút. Chỉ 5 phút thôi để anh biết rằng thật may mắn khi anh còn có thể đến sớm và 5 phút cũng đủ để anh hiểu anh mong em đến thế nào.
Hay yeu anh em nhe

Hãy yêu anh em nhé.
Để khi bàn tay em đang run lên vì lo sợ, thì ít ra, cũng còn một bàn tay khác sẽ run lên cùng với em.
Hãy yêu anh em nhé.
Để khi em chợt thấy lạnh, sẽ có một cái gì đó ấm áp rực lên trong con người em khi nghĩ đến anh. Những người bất hạnh nhất trên đời khi lạnh chỉ có thể mặc áo mà thôi, đúng không em?
Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi em giận dỗi, sẽ có một người làm đủ mọi trò trẻ con em thích, khiến em mỉm cười.
Hãy yêu anh em nhé.
Để trái tim không còn phải có những lần thắt lại. Để tình cảm thực sự là liều thuốc quý xoa dịu mọi đắng cay nhọc nhằn trong cuộc sống.
Hãy yêu anh em nhé.
Để không bao giờ phải ướt một mình dưới một cơn mưa bất chợt.
Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi đọc bất cứ một thể loại trắc nghiệm tình cảm nào, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh.
Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi muốn buông xuôi mọi thứ anh chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến em, và lại có thêm sức mạnh bước lên phía trước.
Hãy yêu anh em nhé.

Để những khi đôi tay anh dang rộng ra chờ đón em thì cũng là lúc con tim anh đang mong chờ vòng tay của em ôm chặt.
Hãy yêu anh em nhé.
Để từng chiếc lá trên cây, từng vì sao trên trời sẽ hóa thành những nốt nhạc hòa vào bài ca của chúng ta.

Hãy yêu anh em nhé.
Để đơn giản thấy rằng ít ra trong cuộc sống này vẫn còn màu hồng, vẫn còn vô số niềm vui và hạnh phúc.
Hãy yêu anh em nhé.
Để người em nghĩ tới sau khi đọc hết những dòng trên kia là anh.
Một lần nữa thôi.
Hãy yêu anh em nhé.

Của riêng tôi

Ai cũng có một chuyện tình để nhớ. Mình không có.
Nói thật đi, vậy khi không lại thấy nhớ một người, ngắm những bức ảnh của một người.
Ừ cũng có thể coi đó là một cuộc tình, đáng nhớ, nhưng nó chỉ là của riêng một mình mình thôi.
***
Năm nhất đại học
Buổi đầu đi học muộn. Thủ đô thật nhộn nhịp, mà cái lớp đại học này cũng thật đông, thấy lạc lõng giữa tất cả những người lạ, chợt tôi thấy cậu. Tôi cứ tự hói: "Sao bạn này nhìn quen vậy, Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Là ai nhỉ?" Đến giờ thì tôi biết chắc chắn rằng trước đấy chưa hề gặp cậu và cũng không lý giải được cái cảm giác quen thuộc đấy từ đâu.
Hết năm nhất tôi chỉ biết thêm hai điều về cậu: chúng tôi cùng một tổ và cậu là người hay đi muộn  nhất tổ.

Năm hai đại học
Đã là năm hai nên mọi thứ dễ dàng hơn. Tôi có những người bạn tốt trên lớp và bạn cùng phòng ở kí túc xá. Minh là người bạn thân nhất, vừa học cùng lớp vừa ở chung phòng, nhưng quan trọng hơn chúng tôi hiểu nhau. Minh lại luôn thông cảm và thương tôi. Có một người bạn như Minh, tôi thấy luôn được vui, đi đâu cũng có Minh đi cùng, tôi không còn thấy ngại ngùng khi đi đâu nữa. Tôi luôn nghĩ mình phải biết trân trọng những gì đang có.
Mỗi tổ chúng tôi chỉ có mười hai người, mọi người trong tổ đều thân với nhau. Nhưng tôi cũng ít nói chuyện với cậu.Tôi đã ngạc nhiên khi có lần cậu tự nhiên tới hỏi chuyện tôi.
- Cậu ở Bắc Ninh à? Ở Bắc Ninh có đền Đô La à ?
- Ơ, thế á, tớ không biết đâu.
 Cua rieng toi

Lúc ấy tôi trả lời thật, tôi chưa nghe thấy tên đền đó bao giờ và còn hỏi sao tên lại "ý nghĩa" vậy, mặt tôi chắc phải ngố lắm nên cậu mỉm cười với tôi. Phải tới lúc về nhà tôi mới hiểu, quê tôi có đền Đô. Cậu vẫn luôn hài hước vậy đó.
Dù ít nói chuyện vói cậu nhưng về tới phòng tôi lại kể với cô bạn cùng phòng về cậu. Và tôi đã ngừng nói khi thấy Minh đi nhờ cậu tới trường dù xe không hỏng, Minh chủ động tới nói chuyện vói cậu. Một cảm giác thật khó chịu. Song thấy mình vô lý và vô duyên quá. Chỉ là Minh thật xinh, thông minh, cá tính...Còn tôi....
Năm ba đại học
Tôi nhận ra mình đã dành cho cậu một cái gì đó không như với những người bạn cùng tổ khác. Tôi và cậu cùng nhóm làm tiểu luận. Được gặp gỡ, nói chuyện với cậu nhiều hơn mà tôi lại không vui. Ai bảo cậu cứ nói với tôi nhưng lại là hỏi về Minh. Trên lớp Minh luôn là cô gái nổi bật. Và tôi biết Minh thật sự quan tâm đến cậu. Con người có phải thật ích kỉ không?
Nhật kí ngày ..."Có lẽ tớ sẽ chỉ luôn là một người bạn thôi. Nhưng cậu đừng thích Minh nhé, tờ thấy khó chịu lắm. Hãy yêu một người con gái mà tớ không biết ý. Tớ sẽ không nhớ tới cậu nữa."
Năm thứ ba cũng là năm của những chuyến đi chơi xa của tổ. Tớ hiểu cậu nhiều hơn. Những chuyến đi giúp tôi được gần nhau, tôi cảm nhận được sự quan tâm từ cậu. Như lần tổ mình đem chiều cao khiêm tốn của tôi ra đùa, mọi người ai cũng cười. Chỉ có cậu im lặng, dù cho mọi lần cậu ồn ào lắm. Sự im lặng thật giá trị với tôi lúc ấy. Tôi nhận ra mình không thể không nhớ tới cậu, nhưng cũng nhận ra mình không phải dành cho cậu. Thật mâu thuẫn.
Cuối năm ba, tôi biết cậu cũng không thích Minh.

Năm tư đại học: Có lẽ nào?
Tôi luôn cảm nhận một điều gì đó từ cậu. Có thể là quan tâm, yêu mến, có thể là sự thương cảm. Song có lẽ không giống như tôi dành cho cậu.
Lại cùng nhóm làm tiểu luận. Tôi vô tình cầm vở của cậu về. Tôi lật từng trang cốt để ngắm chữ cậu. Tôi cũng không nghĩ lại nhìn thấy dòng chữ ấy: "Hương à, anh nhớ và yêu em nhiều lắm." Tôi ngồi im nghe thấy cả nhịp tim mình. Đó có phải là mình không, không phải một bạn nào trùng tên đấy chứ ? Để trả lời, tôi đợi một điều kì diệu khác nữa.
Điều kì diệu ấy là một cuộc phẫu thuật giúp tôi có thể giống như biết bao bạn nữ khác. Đừng hiểu lầm nhé, tôi được hẹn cuối năm học để tới gặp chuyên gia nước ngoài tại khoa phẫu thuật chỉnh hình. Tôi đếm từng ngày để có thể tự tin trước cậu. Nhưng tôi cũng ra điều kiện nếu mọi chuyện không như mong muốn thì tôi phải chôn chặt tất cả xuống sâu nhất có thể. Một năm của hi vọng, niềm tin.
Kì nghỉ hè. Tôi được gặp giáo sư hàng đầu của Mỹ. Việc hai đốt sống lưng dính nhau sẽ không thễ phẫu thuật được. Đáng nhẽ lúc ấy tôi phải nghĩ đến việc cái lưng cong vẹo của mình sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời, là những khó khăn trước mắt, là biết bao hi vọng đã tan biến thì tôi lại nghĩ tới cậu và cái điều kiện mình đã tự đặt ra.
 Cua rieng toi

Năm cuối để rồi ra trường
Năm cuối ai cũng bận rộn với những dự định cho tương lai. Cậu cũng vậy. Còn tôi có cơ hội tránh thật xa cậu. Đến khi ra ra trường, tôi và cậu là những người xa lạ. Có lần Minh đã nói với tôi phải nghĩ tới mình, phải tìm cơ hội cho mình chứ. Bao giờ cũng vậy không cần nói ra nhưng Minh luôn biết tôi sẽ làm gì. Minh cũng biết tôi từ bỏ chỉ vì không muốn một ai đó phải khổ hơn hay khó xử hơn.
Liệu đó có phải là một cuộc tình. Không có hẹn hò, không có lời tỏ tình, không có những lời yêu thương, chỉ là những thứ tình cảm ngầm mà thôi. Và cả sự mâu thuẫn nữa. Một phần muốn biến mất để cậu không thấy mình, một phần lại luôn hỏi cậu đã quên chưa, muốn cậu đọc dược những gì mình viết ra. Dù sao với những gì đã có tôi đã có một thứ đáng nhớ, và cuộc sống còn biết bao điều kì diệu.

Anh ở đâu?

Chẳng hạn những ngày nóng nắng bực dọc, em quay người tìm một câu trả lời ngơ ngẩn:
 “Anh ơi, những ngày này anh ở đâu?”
Ở đâu mà xa vời vợi, em tìm hoài không thấy?
Ở đâu mà để em mòn mỏi ngóng, mòn mỏi trông, rồi cứ mòn mỏi đợi chờ…
Em nhớ quán vắng mình vẫn hẹn hò đôi lần cũ kỹ. Nhớ bản tình ca da diết buồn, nhớ ánh mắt anh mờ cả thương yêu. Chúng mình đã từng hò hẹn, phải không Anh?
Em nhớ những ngày có thể kể chuyện quên trời đất. Rằng hôm nay đi làm bị bắt nạt, đi đường vẫn gặp cảnh một hai người vượt đèn đỏ khơi khơi, nhưng lên mạng ảo vẫn ầm ầm rằng “yêu nước”, vẫn thấy cô lao công đẩy xe đi cần mẫn và lá trên đầu vẫn úa vàng xoáy tít rơi…
Anh o dau

Em nhớ những lần mình giận dỗi, một hai ngày không thấy tin nhắn từ số quen, cuối cùng nhận được một tin xin làm hòa từ số lạ. Em mỉm cười, vài giây sau nghe giọng anh trầm và ấm vang vang bên đầu kia điện thoại, em mới thôi nức nở, em mới thôi giận hờn…
Em nhớ những ngày đầu em tập tọe học yêu, học chấp nhận cuộc sống không còn bình yên như trước, học cách chiều chuộng bản thân và tim mềm hơn một chút. Học cách để sống trên cõi đời có một nửa chung vai…
Nhưng khi em quen rồi thì quay lại chẳng còn ai. Anh ở đâu? Tình ta ở đâu anh nhỉ?
Nếu không còn yêu chẳng thà cho em biết. Em hứa sẽ không buồn lòng, không khóc lóc, trước mặt anh. Em hứa, vì lòng tự trọng của mình, em sẽ không làm gì cả. Chỉ cần cho em một câu trả lời thôi anh nhé!
Nếu không còn yêu, cũng đừng vội vứt tình em đi mất. Có thể với anh là một thứ tình cảm dư thừa, nhưng với em, tất cả đều chân thật, nên em vẫn hết lòng trân quý. Được không anh?
Trả lời em đi anh: “Tình chúng ta ở đâu?”

Tớ vẫn muốn nói 'Em yêu anh'

Có người khi nghĩ về mối tình đầu sẽ hoài niệm về một thời ngây ngô trẻ dại. Cũng có người hối tiếc vì đã để những kí ức tươi sáng như vạt nắng ấy trôi về một khoảng trời xưa cũ. Khi nghĩ về cậu – mối tình của tuổi 17, tớ đã có những xúc cảm lạ kì. Tớ tự hỏi đó có phải là chút thương nhớ gọi mãi chẳng thành tên?
Ngày ấy chúng ta còn quá trẻ, cũng bởi vì trẻ nên đôi lúc trở nên khờ dại. Tớ đã từng nghĩ chỉ cần yêu và được yêu là quá đủ nhưng giờ thì tớ đã biết, chúng ta không thể mãi sống với những vô lo như thế. Ấy vậy mà mỗi lần nhắc đến “tuổi trẻ” tớ bỗng bật cười khi nhớ đến nét mặt hiền hòa cùng ánh mắt rất sáng của cậu. Từng chút, từng chút một, kỉ niệm ấy lại ùa về choáng đầy tâm trí.

Lúc cậu vội trao cho tớ lá thư tình trên hành lang vào một buổi chiều hè gió lộng, mặt trời chả hiểu vô tình hay cố ý vương lại trên tóc cậu chút nắng vàng nhạt và lưu lại trên má tớ mấy vệt hồng ngại ngùng. Cậu vẫy tay chào tớ rồi đi khuất sau dãy nhà để lại một con bé ngây ngốc nhìn theo.
To van muon noi em yeu anh

Ngay lúc đó tớ đã quên nói rằng tớ cũng “để ý” cậu.
Chúng ta đến với nhau cứ tự nhiên như thế. Cùng cậu đạp xe rong ruổi trên phố những ngày cuối tuần và nói những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối. Tớ và cậu vào những lúc rãnh rỗi sẽ vừa ăn kem vừa ngồi vắt vẻo trên căn gác áp mái thơm nồng mùi gỗ, ngâm nga theo một giai điệu nào đó từ radio. Chỉ toàn là những điều bình dị giản đơn nhưng tớ nhớ lúc ấy mình đã cười rất nhiều, nụ cười ngày đó khác bây giờ lắm, vì nó rất thật.
Ngay lúc đó tớ đã quên nói rằng nhờ cậu mà cuộc sống của tớ thú vị biết bao nhiêu.
Tuổi trẻ với những bồng bột và xúc cảm mong manh dễ vỡ. Cậu như một người bạn và hơn cả là như một người anh, nắm lấy tay tớ thật chặt để vượt qua những chông chênh của cái tuổi “vừa trẻ con vừa người lớn”. Tớ chỉ im lặng siết tay cậu thêm một chút cho hơi ấm nồng nàn và nhìn vào ánh mắt biết cười rất đỗi yên bình ấy. Bây giờ, tớ học cách vượt qua những vấp váp cuộc đời, kiên cường và tự nói với bản thân rằng dù một mình đi chăng nữa tớ vẫn làm rất tốt nhưng cậu biết mà, tớ không giỏi nói dối.

Ngay lúc đó tớ đã quên nói rằng tớ rất cần có cậu.
Rồi bỗng dưng tớ nhận ra bản thân nhận từ cậu quá nhiều thứ, những tình cảm an ủi đó tớ dường như chỉ giành lấy để ủ ấm cho tim mình. Còn cậu? Phải chăng tớ đã quá ỉ lại và vô tâm với cậu? Biết rằng bản thân ích kỉ, tớ cũng rối rắm và thảng thốt lắm chứ, và rồi tớ quyết định buông tay cậu ra vì lí do “cậu xứng đáng với một người tốt hơn tớ”.
Hoang đường thật nhưng tớ đã làm thế. Cậu chỉ nhìn tớ bằng ánh mắt rất buồn và lẳng lặng gật đầu. Đôi mắt ấy ám ảnh tớ trong những cơn mộng mị nhiều đêm. Chưa bao giờ cậu ép buộc tớ điều gì, lần đó cũng vậy. Tớ ước gì ngay lúc đó cậu hỏi nhiều hơn hay chỉ đơn giản là hỏi “Tại sao?” thì biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Nhưng không, có lẽ đã muộn rồi…
To van muon noi em yeu anh

Ngay lúc đó tớ đã quên nói với cậu rằng tớ nhận ra tớ yêu cậu rất nhiều.
Cậu muốn biết tớ hối tiếc không ư? Có chứ, rất nhiều là đằng khác, nhưng tớ lại không có đủ can đảm một lần nữa tiến về phía cậu. “Vì cậu xứng đáng với một người tốt hơn tớ”?
Tớ nghe nhiều tin về cậu và cứ giả vờ vô tâm, thế mà biết cậu có người yêu mới tớ đã thấy tim mình nghẹn lại và miệng khô khốc đi. Tớ phải chúc phúc cho cậu thế nào thì được nhỉ? Trong khi tớ vẫn quẩn quanh với nỗi nhớ về mối tình đầu.
Tận sâu trong thâm tâm tớ nhận ra rằng tớ luôn mong cậu sống hạnh phúc. Rồi ngay sau đó lại không muốn quên để nói với cậu một câu thôi: “Em vẫn yêu anh”…

Bài viết đầu tiên

bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb

Lượt xem