Anh ở đâu?
Chẳng hạn những ngày nóng nắng bực dọc, em quay người tìm một câu trả lời ngơ ngẩn:
“Anh ơi, những ngày này anh ở đâu?”
Ở đâu mà xa vời vợi, em tìm hoài không thấy?
Ở đâu mà để em mòn mỏi ngóng, mòn mỏi trông, rồi cứ mòn mỏi đợi chờ…
Em nhớ quán vắng mình vẫn hẹn hò đôi lần cũ kỹ. Nhớ bản tình ca da diết buồn, nhớ ánh mắt anh mờ cả thương yêu. Chúng mình đã từng hò hẹn, phải không Anh?
Em nhớ những ngày có thể kể chuyện quên trời đất. Rằng hôm nay đi làm bị bắt nạt, đi đường vẫn gặp cảnh một hai người vượt đèn đỏ khơi khơi, nhưng lên mạng ảo vẫn ầm ầm rằng “yêu nước”, vẫn thấy cô lao công đẩy xe đi cần mẫn và lá trên đầu vẫn úa vàng xoáy tít rơi…
Em nhớ những lần mình giận dỗi, một hai ngày không thấy tin nhắn từ số quen, cuối cùng nhận được một tin xin làm hòa từ số lạ. Em mỉm cười, vài giây sau nghe giọng anh trầm và ấm vang vang bên đầu kia điện thoại, em mới thôi nức nở, em mới thôi giận hờn…
Em nhớ những ngày đầu em tập tọe học yêu, học chấp nhận cuộc sống không còn bình yên như trước, học cách chiều chuộng bản thân và tim mềm hơn một chút. Học cách để sống trên cõi đời có một nửa chung vai…
Nhưng khi em quen rồi thì quay lại chẳng còn ai. Anh ở đâu? Tình ta ở đâu anh nhỉ?
Nếu không còn yêu chẳng thà cho em biết. Em hứa sẽ không buồn lòng, không khóc lóc, trước mặt anh. Em hứa, vì lòng tự trọng của mình, em sẽ không làm gì cả. Chỉ cần cho em một câu trả lời thôi anh nhé!
Nếu không còn yêu, cũng đừng vội vứt tình em đi mất. Có thể với anh là một thứ tình cảm dư thừa, nhưng với em, tất cả đều chân thật, nên em vẫn hết lòng trân quý. Được không anh?
Trả lời em đi anh: “Tình chúng ta ở đâu?”