Mới vào nghề

Một hướng dẫn viên du lịch mới vào nghề, đi với khách trong công viên, đi qua nhà thờ Đức Bà khách hỏi:

- Chỗ này tên là gì vậy?

Cô hướng dẫn toát mồ hôi không biết Nhà Thờ Đức Bà tên tiếng Anh là gì? Nàng trả lời đại:

- Jesu die here

Moi vao nghe


Nghe xong khách choáng váng. Lát sau đi qua Bảo tàng chứng tích chiến tranh, ông khách lại hỏi.

- America and Việt Nam pằng pằng. people die here.

Nghe xong khách há hốc mồm: - Oh my god.

Lát sau đi ngang qua bệnh viện Từ Dũ, khách hỏi tiếp.

- Men and Women, Pằng pằng. Baby born here.

Khách ngất xỉu @@

Lí sự

Một chàng sinh viên nghèo đói bụng quá không biết làm thế nào, túng làm liều chui vào một quán nước:
- Cho tôi một cái bánh giò.
- Có ngay! Chủ quán bê ra 1 cái bánh giò.
- Bánh bao thì giá cả thế nào?
- Như bánh giò.
Li su

- Thế thì đổi cho 1 cái bánh bao.
Chàng ăn xong cái bánh bao đứng dậy đi về.
- Ơ kìa! không trả tiền à?
- Tiền nào????
- Tiền bánh bao.
- Nhưng tôi đổi bằng bánh giò rồi cơ mà.
- Nhưng đã trả tiền bánh giò đâu
- Ơ hay! nhà chị buồn cười thật, Bánh giò nhà chị vẫn ở nguyên kia, tôi có ăn đâu mà bảo trả tiền.

Lái xe theo biển báo

Lai xe thao bien bao

Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ cao tốc. Một viên cảnh sát ra lệnh cho xe dừng lại và hỏi bà tóc vàng:

- Tại sao bà cụ lái xe quá chậm? Đây là đường cao tốc mà.

- Đây chính là tốc độ quy định cơ mà? Tôi nhìn thấy số đó trên tấm biển kia kìa!

- Đấy không phải là biển quy định về tốc độ, mà là số của con đường. Hiện giờ bà đang ở trên đường số 20.

Viên cảnh sát ghé mắt nhìn phía băng ghế đằng sau và thấy hai bà cụ khác mặt mày tái mét, còn đang run rẩy. Anh ta hỏi tại sao, cụ bà tóc vàng trả lời tỉnh bơ:

- Bởi vì chúng tôi vừa ra khỏi “đường số 340″.

Biết ơn loài vật

Biet on loai vat

Ở một trường nữ sinh, các cô gái đang nghe một giáo sư già giảng bài. Giáo sư nói:

- Thưa các cô, nói chung, giới đàn bà cần phải luôn tỏ lòng biết ơn các loài vật!

- Thưa giáo sư, vì sao ạ? Một cô đứng lên hỏi.

- Bởi vì, như các cô biết, các loài thú cho các cô bộ lông để làm áo khoác. Những con ốc con sò ở biển trở thành đồ trang sức của các cô. Loài cá sấu cho các cô bộ da để làm túi xách!

- Thôi, thôi, chúng em rõ rồi ạ! Một cô kêu lên.

- Chưa đủ đâu, Giáo sư nói tiếp. Còn điều này quan trọng nhất: Có một lũ lừa luôn làm ra tiền để các cô tiêu!

Chàng sinh viên và con muỗi


Chang sinh vien va con muoi

Chàng sinh viên nọ đang cặm cụi ôn thi, bỗng đâu một con muỗi nhằm cánh tay chàng xong đốt. 
Muỗi ta đốt được một lúc thì bị phát hiện, chàng sinh viên giơ tay lên định đập nó, 

Con muỗi cất tiếng run run nói: - Xin chàng hãy tha mạng, em đã trót mang trong mình... giọt máu của chàng! !!!! 

Một tiếng chát vang lên và con muỗi nằm bẹp trên tay chàng trai, chàng trai nói:" Anh đành phải làm thế bởi vì anh đã có vợ và 2 con rồi!!!!! 

 

Cá cược

Một anh chàng Việt vào 1 quán ba ở Mĩ. Anh ta gọi một chai Vang.

-Chai Vang này giá 100 đô, xin phiền anh gửi tiền trước – chủ quán tỏ ra cẩn thận.

Sau khi uống nữa chai, anh chàng rút tiền ra trả và thách ông chủ quán.

-Ông nghỉ sao nếu giờ tôi có thể cắn mắt bên trái của mình?

-Nếu được thì tôi tặng anh chai Vang- chủ quán tỏ vẻ giễu cợt.

Ngay lập tức, anh ta moi mắt giả từ mắt trái ra bỏ vào miệng cắn.
ca cuoc


-Lần nữa nhá, bây giờ tôi sẽ cắn mắt phải của mình.

-200 đô cho anh!- chủ quán vừa cay cú vừa nghĩ ” mình thắng chắc, chả lẽ nó mù sao!”

Lần này anh ta tháo hàm răng giả rồi cắn vào mắt phải.

Ông chủ quầy kinh ngạc cầm 200 đô đưa cho anh ta.

-Lần cuối này, 500 đô nếu tôi đứng đây mà đái được vào chai rượu đằng kia, Okie?

-Chơi luôn. “Tỉnh còn ko làm đựoc huống hồ thằng say này”

Rồi anh ta bắt đầu đái vung vãi ra khắp bàn mà chẳng vào chai giọt nào.

-Thế nào, chấp nhận thua chứ?- người chủ quán hí hững.

-Không sao, dù sao tôi vẫn thắng, vì tôi vừa cá 1000 đô với ông bàn bên kia là có thể đái ra cả quán mà ông chủ quán bar vẫn cười. !

Mất lều rồi

Mat leu roi

Nhà thám tử lừng danh Sherlock Holmes và trợ lý của mình, bác sĩ Watson, đã dựng lều qua đêm trong một chuyến du lịch dã ngoại. Nửa đêm, Holmes bỗng đánh thức Watson dậy và hỏi:
Holmes: Watson, hãy nhìn lên trời và nói tôi biết anh suy được điều gì?

Watson: Tôi nhìn thấy hàng triệu ngôi sao. Và nếu như có hàng triệu ngôi sao, thậm chí vài ngôi trong số đó là hành tinh, rất có thể sẽ tồn tại một hành tinh như trái đất. Và nếu có một vài hành tinh như trái đất thì ở đó rất có thể sẽ có sự sống.
Holmes: Watson, anh thật là ngốc. Lều của chúng ta đã bị đánh cắp.

Ánh sáng hoặc âm thanh

Thí sinh đầu đi vô. Ông thầy hỏi:

- “Cái nào nhanh hơn, ánh sáng hoặc âm thanh ?”

- Đáp: “Tất nhiên là âm thanh !”

- Hỏi: “Căn cứ vào đâu ?”

- Đáp: “Khi em bật ti-vi lên… trước tiên em nghe được tiếng… sau đó mới thấy hình.”

- Thầy: “Rớt. Mời thí sinh kế tiếp.”
Anh sang hoac am thanh


- Thí sinh kế đi vô và cũng bị hỏi y chang như vậy.

- Đáp: “Dĩ nhiên là ánh sáng!”

- Thầy (cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời): “Em có thể giải thích tại sao không?”
- Đáp: “Khi em bật ra-đi-ô… em thấy cái đèn đi-ốt cháy sáng lên trước… sau đó mới nghe âm thanh.”

- Thầy: “ĐI RA! Rớt! Kêu thí sinh cuối vô!”

- Lần này thầy giáo moi ra đèn pin và cái còi. Trước mặt học trò ông ta bật đèn và bấm còi cùng một lúc.

- Hỏi: “Em nhận được cái gì trước: ánh sáng hoặc âm thanh?”

- Đáp: “Ánh sáng.”

- Hỏi: “Tại sao?”

- Đáp: “Dễ ợt! Đôi mắt con người nằm trước hai lỗ tai”

Giáo Sư Logic Học

Giao su logic hoc


Một giáo sư môn logic học bị mất kính. Ông bèn suy luận:

Ai lấy cắp? Đương nhiên là kẻ cắp rồi. Và tên này có thể bị cận thị, có thể không. Có thể hắn vừa có kính, có thể chưa có.

Nhưng nếu chưa có làm sao hắn có thể trông thấy kính của mình? Điều này chứng tỏ hắn không bị cận thị. Mà không bị cận thị thì đâu cần tới kính. Từ những giả thuyết trên, có thể kết luận là không ai lấy kính của mình cả. Chắc chắn nó nằm ở đâu đây thôi. Nhưng mình vừa nhìn khắp rồi, không thấy gì cả. Mà mình nhìn được như vậy có nghĩa là mình đang đeo kính. A đúng rồi, kính đang nằm trên mũi mình đây…

Sê-Lốc Hôm ở Việt Nam

Anh Oắc-xơn yêu quý của tôi,

Từ ngày sang Việt Nam, tôi thấy trình độ thám tử của mình còn non kém lắm!

Phương pháp suy luận của tôi đối với xứ này nhiều lần bị sai bét. Sáng nay thôi, tôi vừa tiếp một người đàn ông. Chuyện tình cảm của ông ta không có gì rắc rối, “rẹc rẹc 30 giây” là xong. Nhưng tôi lại sai lầm khi thử thách về bản thân ông ta.

Lúc đó là 9 giờ sáng, tôi đang nhìn qua cửa sổ cảnh một người đi đường chửi toáng lên vì bị một chậu nước rửa bát đổ từ trên tầng 4 xuống đầu, thì có tiếng gõ cửa:

- Xin lỗi! Tôi muốn gặp ông Sê-lốc Hôm!

- Tôi đây, xin mời ông ngồi, thưa ông Nằm!

- Sao thám tử đoán tôi tên Nằm?

- Quan sát nhanh là thói quen của tôi, trên bìa cuốn sổ tay ông cầm có ghi rõ tên ông là Tạ Văn Nằm.

- Ồ, tôi tên Nam, nhưng mấy em tiếp viên ở nhà hàng đã nghịch ngợm lấy bút viết thêm vào, vì các em thấy tôi thích hát Karaoke ở tư thế... nằm.

- À, ra thế! Hẳn ông rất vội đến đây, vì tôi thấy ông cạo râu được một bên.

- Việc này thám tử cũng... hơi bị nhầm. Số là tôi cạo râu bằng bàn cạo điện, sáng nay tôi đang cạo dở thì bị mất điện đột ngột cho nên một bên nhẵn nhụi còn một bên kia rậm rì mà tôi vẫn phải bắt xe buýt đến chỗ ông là vì thế.
- Hừm, nhưng nếu tôi nói ông rất ít đi xe buýt thì chắc là không sai? Vì tôi thấy ông không có thói quen giữ vé trong tay.

- Ấy, khi nãy tôi chuẩn bị xuống xe thì phụ xe đã xin cái vé để “quay vòng” cho khách khác lấy tiền bỏ túi riêng rồi!

Anh Oắc-xơn ạ, lúc đó tôi bối rối vô cùng, nhưng vẫn cố vớt vát:

- Thời gian gần đây ông bị sa sút về kinh tế?

- Ồ, ngược lại. Nhưng... vì sao mà ông đoán thế?

- Vì tôi thấy ông đi một đôi giày tồi, còn mới mà gót trái đã mòn vẹt trong khi gót phải vẫn còn nguyên vẹn!
Se loc hom o Viet Nam


- Hà, hà... Đó là do thành phố thường xuyên có nạn kẹt xe. Những lúc như vậy tôi thường phải đặt chân xuống mặt đường rồi rà rà theo dòng người nên gót của giày trái bị mòn nhanh.

- Chà, - Tôi vã mồ hôi - Thế có phải ông là người rất coi thường sức khoẻ? Sở dĩ tôi nói như vậy vì dạo nay ngày nào trời cũng có nắng to mà ông ra đường không đội mũ.

- Ối giời, có đấy chứ! Nhưng lúc đi bộ ra bến xe buýt bị mấy đứa thanh niên mất dạy đi xe máy cướp mất rồi!

Chao ôi, bác sĩ Oắc-xơn của tôi ơi, chắc là anh tưởng tượng ra khuôn mặt của tôi lúc đó như thế nào rồi, nó dài bằng cái bơm ở mấy chỗ “Vá 9 xe đạp xe máy” vẫn đặt ở lòng đường thành phố này vậy. Nhưng bản lĩnh đã giúp tôi lấy tự tin trở lại, tôi hỏi vấn đề ông ta cần tư vấn để khỏi phải đoán... sai thêm nữa.

Có lẽ từ hôm nay tôi phải đóng cửa không tiếp khách, để nghiên cứu thêm về con người ở đất nước kỳ lạ này, rồi mới tiếp tục hành nghề được. Chẳng hạn tôi đang tìm hiểu xem một số sinh viên Việt Nam rất căm thù... thời gian, đến nỗi họ luôn “giết thời gian” bằng cà phê, ruợu bia, thậm chí một cốc trà đá là có thể ngồi trầm ngâm hàng giờ đồng hồ trong căng-tin để suy nghĩ... không cụ thể về điều gì cả!?
Khi nào có gì mới tôi sẽ “meo” cho anh. Chúc anh mạnh khoẻ!

Bài viết đầu tiên

bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb
bài viết đầu tiên cung cấp các nhãn, abc, acb, acb, acb, acb, acb

Lượt xem